Edit: OwOw
Phùng Thế Chân ngồi trong căn phòng nhỏ chật chội và âm u, giúp mẹ gắp thức ăn. Ba vừa hút xong thuốc phiện, cả người còn lơ lửng, mặc dù ngồi dựa vào một bên nhưng hồn phách không biết đã đi nơi nào, đờ đẫn như cá chết.
Phùng Thế Chân nhìn chăm chú khuôn mặt già cỗi suy yếu của ba, tim như bị đao cắt, nhưng lại không thể làm gì.
Thương thế của Phùng tiên sinh đã tốt hơn một nửa, di chứng của vết bỏng để lại là làn da co rút vào, làm ông ấy phải co ro nửa người, không làm được bất cứ chuyện gì. Người ba ngày xưa cao lớn khỏe mạnh, người ba có thể chống cả một mảnh trời, người ba để Phùng Thế Chân ngưỡng mộ, giờ phút này đây lại là một ông lão lọm khọm toàn thân tản ra mùi thuốc phiện.
Phùng Thế Chân không khỏi nhớ lại hồi ức khi bé, cô cùng anh trai chạy theo bước chân nhanh nhẹn của ba mà chơi đùa. Khi ấy, cô cảm thấy ba vừa giống một ngọn núi lớn, vĩnh viễn không ngã, vừa giống một ngọn hải đăng, dẫn dắt con cái tiến về phía trước cũng chỉ dẫn con cái đường về nhà.
Phùng tiên sinh dùng sức hít vào, thân thể run rẩy, con mắt đục ngầu nhìn về phía Phùng Thế Chân, nửa gương mặt bị bỏng cũng quay sang.
Ông dường như có điểm hồi tỉnh, nhận ra con gái nhỏ.
"Thế Chân..."
"Là con, ba." Phùng Thế Chân ôn nhu nói, "Ba ăn cơm nha? Hôm nay là tết Trung thu."
"Con không ở trường sao?" Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079830/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.