Edit: Papayaaa
Bởi vì hôm sau là trung thu, Phùng Thế Chân cũng muốn nghỉ về nhà, cho nên Dung phu nhân mời cô xuống lầu cùng ăn một bữa cơm trước lễ.
Phùng Thế Chân vừa xuống phòng khách đã thấy vị thần long thấy đầu không thấy đuôi - Dung Định Khôn đang ngồi trên sofa đọc báo, nhị di thái thái ngồi bên cạnh gọt táo.
Dung Định Khôn hôm nay mặc trường bào kiểu Trung Quốc, càng bộc lộ sự nho nhã học thức.
Ông ta đã hơn 50, nhưng chăm sóc cực tốt, nhìn vào chỉ thấy cùng lắm cũng mới 40 tuổi, vô cùng anh tuấn. Nếu không biết những chuyện mờ ám của ông ta, Phùng Thế Chân cảm thấy không chừng cô cũng bị lừa.
"Phùng tiểu thư." Dung Định Khôn thả báo xuống, khách khí chào hỏi: "Ngày lễ cô muốn về quê thăm người thân?"
Phùng Thế Chân nói: "Sức khoẻ của gia phụ không tiện đi lại, chỉ có thể ở lại Thượng Hải ăn tết."
Dung Định Khôn lại nói: "Nghe nói cô còn có một người anh, là du học sinh được nhận học bổng của nhà nước, không biết khi nào tốt nghiệp về nước?"
Phùng Thế Chân không khỏi lộ ra nét mặt khổ sở: "Anh cả nghe nói trong nhà có chuyện, nghỉ học về nước, khoảng nửa tháng nữa là về tới rồi. Tôi khuyên anh ấy chờ lấy được bằng rồi hẵng về, nhưng anh ấy không chờ được."
Dung Định Khôn thở dài: "Anh cả cô là có hiếu thôi. Biết cha mẹ và em chịu khổ, sao có thể ở nước ngoài sống ngày tháng tiêu dao được? Cậu ấy học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-quang-chi-thanh/3079828/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.