Lặng lẽ quay người bước về phòng mình, bước chân không hiểu sao lại nặng nề tựa như đeo ngàn cân. Cảnh vật trước mắt như nhòa đi, một giọt nước bất giác từ khóe mắt rơi xuống, đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên hàng mi kia, Lâm Tử Mặc khẽ nở một nụ cười khó coi: “Ai! Hôm nay trời nóng thật, đổ cả mồ hôi rồi!”.
Đúng vậy đây là mồ hôi a, không phải nước mắt, cậu, Lâm Tử Mặc không hề khóc vì tên bạc tình nào đó, mới vừa ân ái, hẹn thề với mình xong lại quay sang chơi đùa cùng tân hoan mới. Tên Lưu đại nhân nào đó kia, bộ dáng bất phàm, anh khí mười phần, nếu so với cậu thì hơn rất nhiều a.
“Mình thật ngu ngốc khi nghĩ rằng hắn thật sự thương một người tầm thường như mình a…”.
Đi được một đoạn, cánh tay Lâm Tử Mặc đã bị bắt lấy, cứ ngỡ là Lăng Tiêu Hàn đã nhìn thấy nên đuổi theo mình, tâm tình phút chốc lại vui vẻ hẳn lên, cậu nở nụ cười quay đầu lại.
Nhưng khi nhìn thấy mặt người kia, tâm trạng Lâm Tử Mặc lại càng đau khổ hơn. Mà điều này, người trước mặt cậu đều thu hết vào mắt, chỉ có Lâm Tử Mặc là không hề nhận thấy sự thay đổi của tâm trạng mình.
“Tử Mặc a, đã lâu không gặp, gặp ta ngươi không vui sao? trông ngươi dường như không khỏe nha, lần trước là ngày bái đường của đệ ta và ngươi mà ta đến không được, ta thật buồn a!”. Lăng Tiêu Nghệ tâm trạng vui vẻ nói.
Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-tieu-tu/145288/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.