“Ngươi đã bắt được bọn họ sao?”. Lâm Tử Mặc nhìn Lăng Tiêu Hàn. Cái cảm giác đáng sợ khi ấy lại bắt đầu trỗi về. mặt cậu lại dần trắng đi, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Nhìn Tử Mặc vì sợ mà run nhẹ, Lăng Tiêu Hàn bước tới ôm lấy cậu vào lòng. Nhẹ nhàng trấn an: “Không sao, nếu ngươi không thích ta sẽ không buộc ngươi gặp họ đâu, bọn người đánh ngươi ta đã giết chúng rồi, chỉ còn tên đã thuê những người đó đánh ngươi, chờ ngươi tỉnh lại mà xử lý”.
Trong vòng tay ấm áp cùng an toàn kia, Lâm Tử Mặc cũng dần dần lấy lại bình tĩnh, nép người vào trong lòng Lăng Tiêu Hàn, nói: “Ngươi có biết vì sao họ lại đánh ta hay không, những người đó ta không hề biết, ta cũng chưa từng gây chuyện với bọn họ.”
Nghe Lâm Tử Mặc hỏi, cánh tay đang ôm lấy cậu của Lăng Tiêu Hàn bỗng run lên nhẹ. Cả người cũng trở nên cứng ngắc.
Khó hiểu mà nhìn lên Lăng Tiêu Hàn, Lâm Tử Mặc hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”.
Nhìn vào mắt Lâm Tử Mặc, Lăng Tiêu Hàn trong lòng có chút tội lỗi, hắn lại ôm chặt cậu vào lòng mà nói: “Xin lỗi, tất cả là lỗi của ta, tại ta khiến ngươi trở thành như vậy?”.
Lâm Tử Mặc im lặng một lát rồi nói: “Cho ta gặp người đó đi”.
“Ngươi muốn gặp thật sao?”.
Lâm Tử Mặc gật đầu.
Lăng Tiêu Hàn cho người đưa người tới, chỉ thấy hai người lính đang dẫn theo một nữ nhân mà Tử Mặc không hề biết. Khi vừa nhìn thấy Tử Mặc nữ nhân kia liền nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-tieu-tu/145285/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.