Lăng Tiêu Hàn trong lúc cùng các huynh đệ nói chuyện, tâm trí vẫn luôn bay đến bên người nào đó. Để các huynh đệ tại hoa viên uống rượu trò chuyện, Lăng Tiêu Hàn nói rằng có việc phải đi một lúc,sau đó nhanh chân bước đi về phía phòng mình.
Tâm trạng tràn ngập hạnh phúc cùng phấn khích mà bước đi, đến khi cánh cửa phòng được mở ra, bao nhiêu hân hoan, vui sướng trong lòng từ lúc nãy tới giờ đều hoàn toàn biến mất. Tâm cũng trở nên nguội lạnh.
Trên chiếc giường hai người vừa ân ái lúc nãy đã không còn bóng dáng người kia, cánh cửa sổ mở tung nói rõ rằng người hắn tâm niệm đã thật sự đi rồi.
Lăng Tiêu Hàn cảm thấy đau xót nơi hốc mắt, lửa giận trong lòng cũng bốc lên tới tận đỉnh đầu. Giờ đây trong lòng hắn chỉ còn lại phẫn nộ cùng đau thương.
Loang choang….xoảng…rầm…
Đưa tay gạt đổ hết những gì thấy được trước mắt, hắn bây giờ không muốn nhìn đến bất cứ thứ gì khác ngoại trừ người kia ra. Hắn điên cuồng mà gào thét hết tất cả những phẫn nộ của mình: “Tại sao? Tại sao ngươi cứ phải trốn tránh ta, tại sao hả? ta rõ ràng không hề đối xử tệ bạc với ngươi mà, chẳng lẻ …đến cuối cùng…không thể là…ta…sao?”.
Một giọt nước lặng lẽ từ khóe mắt Lăng Tiêu Hàn vươn ra, đọng lại trên hàng mi dài cong vút kia rồi nhanh chóng rơi xuống đất. Đưa tay lau đi giọt nước mắt kia, Lăng Tiêu Hàn nhìn đến ngẩn người…
Hắn…hắn đã khóc sao? Hắn vì món đồ chơi chưa đủ thỏa mãn kia mà khóc sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-tieu-tu/145283/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.