Lâm Tử Mặc thật sự khó khăn lắm mới về tới nhà, toàn thân trên dưới đều đau nhức, không những vậy mông cũng đau đến nỗi muốn ngồi ngay ngắn cũng không được. Trên đường về cậu không ngừng rủa thầm tên khốn nạn nào đó. Khi về tới nhà mới nhớ ra một vấn đề rất quan trọng.
“thật! con mẹ nó! Ngay cả tên hắn là gì cũng chưa biết thì làm sao mà trả thù được đây!”.
Đang tính quay lại Diễm Hương Lâu hỏi cho ra lẽ thì đã bị đôi song thân cản bước, lôi lôi kéo kéo bắt cậu trở vào nhà.
Trong lúc Lâm Tử Mặc đang bị song thân giáo huấn vì tội suốt ngày lêu lỏng chơi bời, không chịu chí thú làm ăn, thì tại Ngự thư phòng.
Lăng Tiêu Nghệ nhìn người đệ đệ đang mĩm cười đầy nham hiểm của mình mà lông tơ trên người đều dựng lên hết.
“Không biết là Hàn đệ có chuyện vui gì mà từ lúc vào đây đều cười vui vẻ đến như vậy?”. Lăng Tiêu Nghệ thử dò hỏi, biết chắc là đệ đệ này đang có trò chơi rất vui, nếu hay thì mình cũng muốn tham gia.
Lăng Tiêu Hàn không nói gì, chỉ tặng cho vị huynh trưởng nhiều chuyện kia một cái liếc mắt.
“Hôm nay huynh gọi ta đến là muốn giúp huynh phê tấu chương hay là giúp huynh kiếm thêm trò tiêu khiển hả?”.
Lăng Tiêu Nghệ xoa xoa chiếc mũi, cười ngượng ngùng nhìn đệ đệ của mình, nói: “Ai da, đệ cũng biết hôm nay ta gọi đệ vào là để đệ giúp ta phê tấu chương, nhưng đệ cũng biết từ ngày ta trở về đây cũng chẳng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-tieu-tu/145278/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.