"Chị Đình, sao chị lại nói em như vậy? Hiện giờ em không phải vì an nguy của cá nhân, mà vì quốc gia nên phải nhanh chóng khôi phục công lực để hoàn thành nhiệm vụ." Trần Thiên Minh nói rất hào hùng thẳng thắn, thanh âm cũng rất lớn, có lý liền thanh cao mà lại.
Chị Đình ngẫm lại cũng đúng, mình cũng vì hoàn thành nhiệm vụ nên muốn song tu với Trần Thiên Minh, bất quá nàng cũng có chút tâm tư riêng, Trần Thiên Minh là người mà nàng thích. Khi chị Đình đã tin lời Trần Thiên Minh nói, hai tay của Trần Thiên Minh đã bóp lên cây tiểu anh đào của chị Đình, bóp đến mức nàng thở phì phò thầm kêu lưu manh, còn nói lời lẽ hào hùng thẳng thắng nữa chứ! Chị Đình thầm mắng Trần Thiên Minh. Bất quá, nàng cũng chẳng tức giận lâu mãi được, đã bị lang thủ của Trần Thiên minh sờ đến mức phải nũng nịu không ngừng.
"Thiên.... Thiên... Minh, đừng mà!" Chị Đình miệng nói mà lòng lại nghĩ khác, thực ra nàng cũng rất muốn Trần Thiên Minh cứ âu yếm như vậy, cảm giác làm tinh đập không ngừng này chắc cả đời nàng cũng khó mà quên được.
Trần Thiên Minh sao lại không biết đây là sự rụt rè e thẹn của phụ nữ chứ, hắn càng cố sức trảo bóp niết chặt, bóp mạnh cự sơn của chị Đình. Cảm thấy chúng quá to, khiến tay của Trần Thiên Minh không thể nắm gọn, trảo hết được chúng.
Bóp một hồi, Trần Thiên Minh dùng tay chậm rãi vuốt dọc khắp da thịt trắng noãn của chị Đình, vuốt ve sờ nắn cơ thể chị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1548054/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.