Chương trước
Chương sau
Biết Trần Thiên Minh đã cứu tỉnh mình, Tiểu Văn cảm kích nhìn hắn :
"Cảm ơn tiên sinh đã cứu ta"
"Ha ha, đừng khách khí, chỉ là cái cất tay mà thôi" Trần Thiên Minh cười khoát tay.
Do sức ép của vụ nổ, hiện tại trang phục của Tiểu Văn có phần lộ liễu, đặc biệt khóa cổ áo của nàng bị kéo xuống sâu, hắn có thể nhìn rõ áo ngực của nàng, ha ha, chính là màu đen mà.
"Hoàng đổng, em đi ra ngoài" Tiểu Văn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục.
"Phanh", một tiếng nổ lớn lại vang lên, hình như ở bên ngoài truyền vào.
"Số 2, số 3, các cậu ra ngoài xem có chuyện gì"
Trần Thiên Minh vội vàng nói. Số 2 và 3 lập tức xông ra ngoài.
"Trần tiên sinh, tiếng nổ phát ra từ phòng lễ tân, có thể là quả bom trong bó hoa được mang đến" số 2 thông báo vọng vào trong.
"Gọi ngay xe cứu thương, không được chạm vào cái gì khác, bất kể có bom hay không"
Nói xong, Trần Thiên Minh quay lại Hoàng Na:
"Chị ở lại trong này, có thể bên ngoài có bom, để cảnh sát kiểm tra trước, nếu không có vấn đề gì thì chị hãy ra."
Hoàng Na không biết nói gì hơn lại gần Trần Thiên Minh, dù sao, hai lần bị đánh bom, trong đầu nàng có chút ám ảnh nói nhỏ:
"Thiên Minh, tôi sợ, cậu vào phòng trong cùng với tôi được không?"
"Được rồi"
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Na, biết nàng sợ hãi hắn gật đầu.
Thấy Trần Thiên Minh đồng ý, Hoàng Na liền tiến vào phòng trong, Trần Thiên Minh quay sang Ngô Tổ Kiệt :
"Sau khi cảnh sát kiểm tra xong, cậu cho người quét dọn sạch sẽ chỗ này đi"
Rồi rảo bước theo Hoàng Na.
Vào trong phòng, thấy Hoàng Na đang ngồi thất thần trên giường, hắn nhẹ giọng hỏi "Na tỷ, có chuyện gì sao?"
"Thiên Minh, ôm tôi được không" Hoàng Na nói nhỏ,
Là một phụ nữ rất kiên cường nhưng giờ đây, nàng thật sự cần một chỗ dựa.
Thấy Hoàng Na nói vậy, Trần Thiên Minh lẳng lặng đi đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, hắn nghĩ nàng đã trải qua mấy vụ việc nguy hiểm, trong lòng tất nhiên sẽ có sợ hãi, cho nên khi Hoàng Na yêu cầu, hắn không ngần lo lắng gì mà ôm lấy nàng.
Úp mặt vào lồng ngực Trần Thiên Minh, Hoàng Na cảm thấy thật yên ổn, sự sợ hãi cũng giảm dần, nàng nghĩ :
" Vừa rồi nếu không có Trần Thiên Minh thì nàng cũng không biết đã ra sao ".
Chợt suy nghĩ đến việc thực sự nàng gặp chuyện không may, không biết Hoàng Lăng sẽ ra sao nữa, nó còn nhỏ, làm sao có thể chấp nhận được chuyện này, điều này làm nàng thực sự lo lắng.
"Chị Na, có tôi ở đây, chị không việc gì phải sợ"
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vỗ lưng Hoàng Na mà an ủi khi thấy Hoàng Na đột nhiên lộ vẻ khẩn trương.
"Thiên Minh, cảm ơn cậu, nếu hôm nay không phải là cậu, tôi không biết sẽ ra sao nữa" Hoàng Na mệt mỏi nói,
Bản thân nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi sau khi trải qua những sự kiện hãi hùng, thêm nữa là tâm lý của nàng gần đây cũng rất căng thẳng từ khi bắt đầu chấp nhận tham gia với bọn Mộc Nhật.
"Đừng khách sáo, chị là chủ tịch tập đoàn Hoàng thị, chị phải cứng rắn lên mới được, ngàn vạn lần đừng để người khác thấy bộ dáng này của chị"
Trần Thiên Minh động viên.
Hoàng Na lắc đầu : "Tôi không biết, tôi không muốn trở thành nữ nhân như vậy, tôi chỉ muốn là một người bình thường, được yêu."
Nói xong, nàng đỏ mặt rúc đầu vào ngực Trần Thiên Minh, dáng vẻ thật nữ tính.
"Đúng, chị là một nữ nhân bình thường nhưng vô cùng xinh đẹp" Trần Thiên Minh cười nói,
Hiện tại Hoàng Na không còn dáng vẻ oai nghiêm của chủ tịch tập đoàn Hoàng thị nữa mà chỉ thấy nàng thực sự nữ tính.
"Xinh đẹp cũng có ích gì, người ta cũng đâu có quan tâm đến tôi, xem ra tôi thực sự già rồi, không thể khiến người khác động tâm"
Hoàng Na liếc nhìn hắn, vẻ mặt u oán nói.
"Cái gì, tên đầu heo họ Hoa ngày nào chẳng nghĩ về chị, vậy không phải là động tâm sao?" Trần Thiên Minh lộ vẻ trêu đùa.
"Trần Thiên Minh, cậu còn nói nữa, tôi đánh cậu"
Hoàng Na vừa nói, vừa dùng đôi bàn tay trắng nõn đập vào ngực hắn.
"Ha ha, chắc là tôi nói đúng rồi, vì thế chị mới ra tay nặng như vậy, ôi, đau quá" Trần Thiên Minh giả vờ.
"Hừ, cậu còn nói vậy tôi sẽ không để ý đến cậu nữa, chỉ chọc giận người ta."
Hoàng Na tức giận đẩy tay hắn ra, xoay người ra phía khác.
Trần Thiên Minh thấy vậy vội vàng thanh minh :
"Chị Na, chị không vui sao, tôi thấy tâm tình chị không tốt nên mới đùa giỡn với chị vậy thôi, cười đi nào, thật là giống với Hoàng Lăng."
Nói xong Trần Thiên Minh lấy tay cù vào nách nàng.
"Hì hì, buồn, tránh, tránh ra" Hoàng Na vừa cười vừa nói,
Nàng bị hắn cù đến nỗi không thở nổi, từ nhỏ đến giờ, nàng sợ nhất là bị người khác cù.
"Vậy chị không được giận nữa"
Trần Thiên Minh ra vẻ uy hiếp, giờ chính là lúc mình có thể ra điều kiện mà.
"Không giận, không giận nữa, tha cho tôi đi" Hoàng Na van nài.
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na nói không giận nữa mới buông tay, vui đùa cũng có chừng mực, không thể làm quá được (cũng hơi tiếc nhỉ, cơ hội ngon ăn như vậy – vuơn tay thêm tí nữa là …. hihihi)
"Thiên Minh, Tiểu Lăng vẫn còn nhỏ, cậu cũng coi như là bề trên của nó, đừng chấp nó nhé" Hoàng Na lo lắng nói
"Tôi không để ý đâu, chị yên tâm" Trần Thiên Minh cười nói.
Nếu như Hoàng Na biết được quan hệ mờ ám của hắn với Hoàng Lăng, biết đâu nàng cũng sẽ cài bom nổ banh xác hắn ấy chứ.
"Cậu như vậy tôi cũng yên tâm, Hoàng Lăng cũng thật là, dù sao nó cũng còn nhỏ." Hoàng Na quả thực lo sợ,
Nếu không xử lý tốt mối quan hệ giữa Trần Thiên Minh với Hoàng Lăng, nàng sẽ là người ở giữa, thật là khó.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh nghe thấy số 2 báo cáo qua phone :
"Trần tiên sinh, cảnh sát đã đến rồi, qua kiểm tra đã hết bom, quả bom nổ bên ngoài chính là trong giỏ hoa tươi. Hai lần đánh bom, cách hạ thủ giống nhau, khả năng cùng là một thủ phạm. Vụ nổ trong phòng tiếp tân, làm chết 1 người, bảy người bị thương đã đưa vào bệnh viện."
"Ta biết, các cậu cẩn thận kiểm tra tiếp, lần sau nếu có vật phẩm gì đáng nghi, nên đưa ra một khu vực riêng để xét, đừng đưa vào phòng lễ tân" Trần Thiên Minh thở dài,
Nếu kiểm tra ở chỗ khác thì cũng không thương vong nhiều người như vậy, ai dà, thật đáng tiếc mà, chỗ đó toàn là những cô nương xinh đẹp.
"Vâng" số 2 nói.
Sau đó, Trần Thiên Minh thông báo cho Hoàng Na. Nghe xong, Hoàng Na thương tâm nói :
"Không ngờ làm nhiều người bị thương như vậy, lại còn có 1 người chết nữa. Tôi sẽ cho người xử lý với những người đã bị thiệt hại."
"Chị cũng nên đi ra ngoài xem và an ủi mọi người, nếu không, họ không biết tình hình của chị thế nào sẽ càng thêm lo lắng." Trần Thiên Minh nói.
"Ừ, tôi cũng nên đi ra ngoài, cảm ơn cậu" Hoàng Na cảm kích nói.
"Trời ạ, từ nãy đến giờ, chị nói cảm ơn nhiều quá rồi đấy, chúng ta có cần phải khách khí đến như vậy không" Trần Thiên Minh nhẹ giọng trách.
Vả lại bản thân mình được Hoàng Na thuê để bảo vệ nàng, vậy nàng chính là chủ của mình rồi, làm gì có chuyện chủ cảm ơn thuộc hạ.
"Tốt thôi, sau này ta sẽ không khách khí như vậy nữa."
Hoàng Na ánh mắt đưa tình nhìn hắn, nàng tưởng rằng hắn nói tới mối quan hệ không bình thường như vừa rồi nên không cần khách khí.
Lúc Trần Thiên Minh cùng Hoàng Na đi ra, thấy trong mắt bọn Ngô Tổ Kiệt có chút u ám, hình như hắn và Hoàng Na đã bỏ lỡ chuyện gì.
"Thiên Minh, cậu ngồi ở ghế kia, tôi xử lý chút chuyện."
Hoàng Na nói xong liền cầm lấy điện thoại
"Lão đại, anh mệt rồi, nghỉ một chút đi" Ngô Tổ Kiệt vẻ hiểu biết nói.
"Tiểu Kiệt, vậy là có ý gì, nói rõ xem nào" Trần Thiên Minh nhỏ giọng mắng,
Nếu không sợ ảnh hưởng đến Hoàng Na, hắn thực sự muốn mắng thật lớn. "M.k, dường như hắn nghĩ rằng mình với Hoàng Na vào trong làm cái chuyện kia, giờ mới có dáng vẻ mệt mỏi thế này ".
"Không, em không có ý tứ gì đâu, em nói là vừa rồi anh bảo vệ cho Hoàng đổng nên mệt mỏi thôi" Ngô Tổ Kiệt thấy hắn tức giận vội thanh minh.
"Hừ, xem ra trong lòng ngươi không nghĩ như vậy"
Trần Thiên Minh hung hăng, trừng mắt nhìn Ngô Tổ Kiệt rồi ngồi xuống ghế sopha.
Lát sau, Hoàng Na đến gần nói :"Trần Thiên Minh, chút nữa sẽ có người mang cơm đến, sự việc vừa rồi làm ai cũng mệt mỏi. Ăn cơm xong, tôi sẽ đi nghỉ một chút, chiều nay phải triệu tập hội nghị bản giám đốc"
"Chị không cần về nhà nghỉ ngơi sao" Trần Thiên Minh lo lắng nhìn Hoàng Na.
So với vừa rồi, bộ dáng của nàng khác hẳn, lúc trước thì mệt mỏi, suy yếu, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
"Không cần, càng là lúc này, ta càng không thể tỏ ra sợ hãi, ta phải làm gương cho cấp dưới, chúng ta lại sắp ký hợp đồng với tập đoàn Âu minh, phải chứng tỏ rằng chúng ta là sự lựa chọn đúng nhất"
Hoàng Na hào khí ngút trời nói.
"Quả thật là một nữ hào kiệt mà, căng đầy sức sống" Trần Thiên Minh giơ ngón tay cái tán thưởng
"Đại ca, em ra ngoài trước" Ngô Tổ Kiệt xen vào, lúc đi ngang qua Trần Thiên Minh, hắn nhỏ giọng nói :
"Đúng là sức mạnh của tình yêu" Nói xong hắn khoái trí phi ngay ra ngoài.
"Tiểu tử thối, may mà ngươi chạy nhanh, nếu không ta một cước đá chết ngươi ", Trần Thiên Minh nhìn bóng Ngô Tổ Kiệt mà oán giận
"Thiên Minh, tiểu Kiệt nói cái gì thế, cái gì mà sức mạnh"
Hoàng Na đỏ mặt hỏi, dường như nàng cũng nghe thấy.
"Ồ, hắn nói đoàn kết là sức mạnh" Trần Thiên Minh cái khó ló cái khôn nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.