Một lát sau, tiểu Văn hai tay ôm một cái hộp đi vào. Cái hộp thực sự lớn, tiểu Văn ôm nó mà phải ép hẳn vào ngực, lúc này Trần Thiên Minh thực sự mong mình là cái hộp kia.
"Hoàng đổng, đây là hộp quà của họ, còn có một bó hoa nữa nhưng em không thể mang sang cùng lúc được, em sẽ cầm đến sau" tiểu Văn nói xong, định đi ra
"Ai đã tặng quà cho tôi vậy, tiểu Văn, cái gì thế?"
Hoàng Na vừa nói vừa đi đến bên cạnh cái hộp định mở ra để xem.
"Chờ chút"
Trần Thiên Minh bước gấp đến kéo cánh tay Hoàng Na lại
"Chị đừng mở vội, cẩn thận bên trong có cái gì nguy hiểm thì sao".
Giống như xem trên tivi, đối với kẻ địch, bên trong món quà thường là một quả bom, khi người nhận mở ra thì sẽ nổ.
"Tôi đã kiểm tra qua, bên trong thực sự là một món đồ chơi rất dễ thương"
Tiểu Văn nhìn Thiên Minh cười nói :
"Vì muốn bảo đảm an toàn cho Hoàng đổng, tôi đã bảo người đưa thư đích thân mở ra từ trước"
"Thật sự là một đồ chơi chứ, có gì lạ không?" Trần Thiên Minh hỏi lại .
"Đúng vậy, ngoại trừ món đồ, không có gì khác" tiểu Văn gật đầu nói
Nghe nói vậy, Hoàng Na liền mở cái hộp quà, lấy ra món đồ chơi, vui vẻ nói :
"Đây là một mễ mễ (cái này tui không biết – khả năng là một con búp bê) đã từ lâu không sản xuất, tôi thật sự thích nó"
Loại mễ mễ này thực sự là đồ chơi yêu thích của nữ nhân, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547874/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.