Mấy người Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói quên một mắt xích hết sức trọng yếu, trong lòng cũng vui mừng.
Trách không được mình luyện vài tiếng đồng hồ cũng không có hiệu quả, thì ra là do lão đại chưa nói điều trọng yếu nhất cho bọn họ biết.
"Lão đại, anh nói mau, cuối cùng là mắt xích quan trọng gì? Làm chúng em vội vàng muốn chết, luyện mấy tiếng đồng hồ mà không có cảm giác như anh nói?" Trương Ngạn Thanh sốt ruột nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh sờ cằm, nói với bọn họ: "Hiện giờ anh mới nghĩ ra, trước kia khi ông bác dạy anh luyện công thì đánh khắp toàn thân anh, nghe ông ấy nói đó là đả thông kinh mạch. Xem ra, các cậu luyện mấy giờ cũng không có cảm giác có thể là do kinh mạch của các cậu chưa được đả thông."
"Vậy lão đại giúp chúng em đánh nhanh lên!" Lâm Quốc vừa nghe đả thông kinh mạch. Liền nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp, khi đề cao công lực đều là làm như vậy. Không ngờ hôm nay mình có thể thực sự được mở mang kiến thức, không ngờ mình được giúp đả thông kinh mạch.
"Lão đại,… làm trước cho em đi, em thuộc nhiều khẩu quyết hơn, hẳn là so với anh Quốc học được nhanh hơn." Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh muốn bắt đầu, vội vàng tranh giành, muốn Trần Thiên Minh đả thông kinh mạch trước cho hắn.
"Ngạn Thanh, tại sao lại không biết người trên kẻ dưới, đương nhiên là anh trước." Lâm Quốc thấy Trương Ngạn Thanh muốn cướp vị trí đầu của mình, lườm hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547561/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.