Trần Thiên Minh từ trong WC đi ra, hắn thấy Lưu Mỹ Cầm đang xem TV, nàng không tức giận, cũng không cười, vì thế Trần Thiên Minh cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Hắn đành phải ngồi trên giường mình, sau đó chậm rãi nằm xuống, rồi cùng xem TV. Trần Thiên Minh xem TV một lúc, rồi lại liếc Lưu Mỹ Cầm, chỉ là nàng vẫn ngồi xem TV mà không thèm động đậy chút nào.
"Ài," Trần Thiên Minh nhàm chán thở dài một hơi.
"Làm sao vậy? Anh không thấy thoải mái sao?" Lưu Mỹ Cầm vừa nghe thấy Trần Thiên Minh thở dài một hơi, nàng cảm thấy rất khẩn trương, vì thế quan tâm hỏi.
"Anh thấy buồn bực trong lòng." Trần Thiên Minh lại thở dài một hơi nữa.
"Cài gì? Trong lòng anh không thoải mái?" Lưu Mỹ Cầm không nghe ra được ý từ trong lời nói của Trần Thiên Minh, vì thế nàng nhanh chóng hỏi lại.
"Là bởi vì em không để ý đến anh cho nên trong lòng anh mới thấy buồn." Trần Thiên Minh nói.
"Anh, anh dọa em sợ quá." Lưu Mỹ Cầm lấy tay che miệng, sau đó trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Em lo lắng cho anh như vậy sao?" Trần Thiên Minh hỏi lại.
"Đương nhiên, em giờ đã là người của anh, không lo cho anh thì còn lo cho ai nữa?"
Lưu Mỹ Cầm vừa nói đến đây, thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều.
"Vậy sao vừa rồi em lại không để ý đến anh?"
"Em không biết nói cái gì mới đúng, cho nên mới chờ anh lên tiếng trước." Lưu Mỹ Cầm trả lời.
"Vậy thì em đến ngồi bên giường anh đi." Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-lao-su/1547518/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.