Chương trước
Chương sau
"Mỹ Cầm, em ăn trước đi, anh không đói." Trần Thiên Minh nuốt nước miếng, hắn nói không đói chính là giả, hắn vừa rồi còn đói muốn chết. Nhưng nghĩ đến Lưu Mỹ Cầm còn có đứa con của hắn trong bụng, hắn liền chưa muốn ăn, mà để cho Mỹ Cầm ăn trước.
"Em không đói, giữa trưa hôm nay chị Yến đã đưa cơm cho em rồi, em bây giờ vẫn còn no đây!"
Lưu Mỹ Cầm nói xong, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng của mình.
"Ăn đi, em ăn trước đi." Trần Thiên Minh lại nói với Lưu Mỹ Cầm.
"Thiên Minh, em đã nói rồi, em bây giờ còn chưa đói. Anh ăn trước đi." Lưu Mỹ Cầm vừa nói vừa đưa cơm tới, tay kia thì bắt đầu cầm thìa bắt đầu múc cháo.
"Em, em thật sự là không đói." Trần Thiên Minh có chút không tin hỏi lại.
"Thật mà, em lừa anh làm gì. Đi, mau ăn nào, nghe lời đi. Anh vừa rồi còn nói là đói sắp chết mà, còn không ăn đi, giả vờ làm anh hùng nữa." Lưu Mỹ Cầm vừa nói vừa đưa thìa cháo đến trước miệng Trần Thiên Minh.
"Uh," Trần Thiên Minh gật gật đầu, há mồm ăn một miếng. "Nào, ăn ngoan nào." Được người dỗ dành như vậy, đây là lần đầu tiên Trần Thiên Minh nhận được, xem ra lần này bị thương cũng không có hại nhiều.
"Đinh đinh đinh," Điện thoại của Trần Thiên Minh chợt vang lên. Lưu Mỹ Cầm giúp hắn lấy điện thoại đang đặt ở đầu giường, sau đó ấn phím "nghe", rồi đặt điện thoại ở cạnh tai Trần Thiên Minh.
"Lão đại, là em, Lâm Quốc đây." Trong điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Quốc.
"Hiện tại tình hình của khách sạn ra sao rồi?" Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
"Cũng không có chuyện gì, buổi chiều cảnh sát có ghé qua, hỏi vài vấn đề, sau đó còn khám xét một hồi nữa." Lâm Quốc nói.
"Không có chuyện gì thì tốt rồi, Lâm Quốc chú phải trông coi cho cẩn thận đó, đừng để ai thừa cơ "khuấy nước"." Trần Thiên Minh nói tiếp.
"Em biết, lão đại, em hiện tại đến thăm anh."
"Không cần tới đâu, anh hiện tại cũng không có chuyện gì, hiện tại quan trọng nhất là việc trông coi khách sạn. Mà được rồi, anh kêu Tiểu Tam về đó nói lại sự tình cho mọi người, nó có nói gì không?"
"Có, em đã an bài mấy người đi điều tra rồi." Lâm Quốc trả lời.
"Vậy thì tốt, nhất định phải tra ra ai đừng đằng sau vụ việc này. M, ta mà không tìm hắn tính sổ, ta nuốt không trôi nỗi bực này." Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận.
"Vâng, em hiểu rồi."
"Cứ vậy đi, anh còn đang ăn cơm." Trần Thiên Minh vừa nói xong, hắn lại đưa mắt nhìn Lưu Mỹ Cầm, ý là tắt máy điện thoại cho hắn.
"Ăn đã no chưa?" Lưu Mỹ Cầm thấy dáng vẻ đang đói của Trần Thiên Minh, nàng vừa cười vừa nói.
"Cũng không khác lắm." Trần Thiên Minh đáng tiếc nói. Thật ra thì chính hắn cũng không rõ, hắn chỉ nhớ là vừa rồi mới nhìn được một ít áo ngực của Lưu Mỹ Cầm mà thôi.
Mỗi lần mà Lưu Mỹ Cầm cúi xuống xúc cho hắn một muỗng cháo, hắn đều có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong áo của Lưu Mỹ Cầm, cặp "kính" màu đen, còn có cả làn da trắng như tuyết, tất cả đều làm cho hắn yêu thích đến mức không nói lên lời nữa. Cho nên lúc Lưu Mỹ Cầm xúc cháo cho hắn thì hắn cũng không có cảm nhận gì. Hăn chỉ biết là hiện giờ dù Lưu Mỹ Cầm có xúc cho hắn cả tảng đá, hắn cũng không chút do dự mà ăn ngay.
"Còn không? Mỹ Cầm?" Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm đặt hộp không xuống, hắn nghi hoặc hỏi. Hiện giờ hắn mới hiểu cái gì gọi là "có sắc thì không đủ cơm", một hộp cơm lớn như vậy mà hắn cũng không biết là ăn hết lúc nào. Ôi, thật là đáng tiếc, tại sao lại hết cơm chứ, không có cơm, vậy thì không được nhìn rồi.
"Vâng, anh còn đói sao?" Lưu Mỹ Cầm giật mình hỏi.
"Không đói, không đói, anh chỉ hỏi chút thôi." Trần Thiên Minh cảm thấy bụng mình đích thực là no, nếu mà còn cho hắn ăn thêm nữa, chắc là vỡ bụng mất.
"Vậy tốt. Em ăn đây." Lưu Mỹ Cầm cũng bắt đầu cầm lấy hộp cơm của mình, bắt đầu ăn.
"Em mau ăn đi, không lại đói thì hỏng." Trần Thiên Minh nhìn Lưu Mỹ Cầm đầy yêu thương. Ài, nàng vừa mới theo mình, vậy mà đã phải chịu khổ, thật sự là có lỗi với nàng.
"Em không đói, chỉ là em nghĩ mình cũng nên ăn cơm." Lưu Mỹ Cầm nói xong, nàng cầm lấy điều khiển bật TV, để cho Trần Thiên Minh xem một chút.
"Mỹ Cầm, em ngày mai còn đến thăm anh không?" Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi Lưu Mỹ Cầm.
"Chăm sóc anh, chỉ cần anh không chê tay em thô thôi." Lưu Mỹ Cầm ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Làm sao có chuyện đó!" Trần Thiên Minh cao hứng nói. Xem ra, ngày mai lại được ngắm cảnh đẹp rồi.
Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh trong lòng cảm thấy rất "sướng" "Đúng rồi, bên trường học em đã xin phép chưa?"
"Rồi, em đã gọi điện thoại cho Lý hiệu trưởng rồi, hắn nói ngày mai sẽ đến thăm anh." Lưu Mỹ Cầm gật đầu nói.
Vậy thì tốt, khó lắm mới thấy Lý hiệu trưởng có lương tâm như vậy! Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.
"Anh ngồi một lát, em đem rác đi vứt." Lưu Mỹ Cầm ăn cơm xong, nàng bắt đầu đem vỏ hộp cơm của mình và Trần Thiên Minh đi vứt, còn dọn dẹp cho tốt nữa.
"Được." Trần Thiên Minh cười cười với Lưu Mỹ Cầm. Cảm giác có người chiếu cố thật là tốt, không biết nếu có mấy người chiếu cố thì sẽ thế nào đây? Trần Thiên Minh bắt đầu "tự sướng".
Hắn thấy Lưu Mỹ Cầm đi ra ngoài, vì thế chậm rãi rời giường. Hắn hiện giờ đang ở trong phòng bệnh VIP, phòng riêng, bên trong có WC để tắm rửa, còn có cả TV để xem nữa. Bởi vì vừa rồi cũng ăn không ít, thế nên giờ hắn muốn đi WC. Nhưng mà vừa rồi trong phòng còn có Lưu Mỹ Cầm, vì thế hắn còn ngại. Hiện tại thấy nàng đã ra ngoài, vì thế nên hắn xuống giường đi vào phòng WC.
Nhưng mà chính hắn vừa mới đi vào. Bởi vì hắn quên mất một vấn đề rất quan trọng, hai tay của hắn đều đang quấn băng, căn bản là không thể cởi được quần, cùng không thể thuận lợi cầm "cái đó" được. Ài, vấn đề này sao lại xem nhẹ chứ? Chẳng lẽ lại để chính mình "ra quần"? Hay là gọi điện thoại gọi bọn Trương Ngạn Thanh đến hỗ trợ? Hiện tại đúng là Trần Thiên Minh không biết là mình nên làm cái gì nữa.
"Thiên Minh, Thiên Minh, anh ở đâu?" Ở bên ngoài vang lên thanh âm cấp bách của Lưu Mỹ Cầm.
"Anh ở đây." Trần Thiên Minh trả lời.
"Anh? Có chuyện gì sao?" Lưu Mỹ Cầm nghe thấy tiếng nói của Trần Thiên Minh phát ra từ trong WC, nàng liền chạy vào. Vừa rồi nàng quay lại không thấy Trần Thiên Minh, nàng còn tưởng hắn có chuyện gì chứ? "Không, không có chuyện gì đâu?" Trần Thiên Minh lắc lắc đầu nói.
"Vậy anh đi vào WC làm gì vậy?" Lưu Mỹ Cầm cũng không tin lắm.
"Anh, anh muốn đi WC, nhưng chỉ là…" Cho dù Trần Thiên Minh có là lưu manh cũng không dám nói thêm vế sau.
"Ồ, thì ra là tay anh không tiện, vậy để em đến giúp." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nói. Nàng cũng đã hiểu tại sao, vừa rồi trước khi chị Yến đi, nàng cũng đã được nói qua, lúc mà Trần Thiên Minh cần, nàng có thể giúp hắn đi WC.
"Vậy, chuyện này có thể sao?" Trần Thiên Minh ngại ngùng nói. Tuy nhiên việc này hắn cầu còn không được nữa là, nhưng dù sao thì cũng cảm thấy có chút ngượng.
"Nếu anh không đi WC, vậy thì sẽ nghẹn chết đó." Lưu Mỹ Cầm đỏ bừng mặt, tay chậm rãi hướng tới quần lót của hắn, sau đó nhẹ nhàng đem quần của Trần Thiên Minh kéo xuống.
Phía dưới của Trần Thiên Minh vốn cũng không có chuyện gì, chỉ là bị Lưu Mỹ Cầm "đùa" như vậy, liền "có chuyện xảy ra", nó đã ngẩng cao đầu hùng dũng.
Chỉ là, Trần Thiên Minh cảm thấy không quen, bởi vì hắn chưa bao giờ đi WC kiểu này cả, bình thường đều là hắn tự mình làm, bây giờ là do người ngoài giúp, vì thế hắn cảm thấy rất là không quen.
"Sao vậy? Anh không "đi" được sao?" Lưu Mỹ Cầm nhắm mắt giữ một lúc, nàng cũng không nghe thấy tiếng nước, vì thế mới hỏi Trần Thiên Minh.
"Anh, anh thấy không quen, anh bình thường đều giúp đỡ "nó", hiện giờ lại không ai giúp "nó", vì thế "nó" không "ra" được." Mặt Trần Thiên Minh cũng đỏ lên. Hắn thấy Lưu Mỹ Cầm đã nhắm mắt lại, vì thế khiến hắn có chút kích động, bộ ngực của nàng liên tục phập phồng, hô hấp rất nặng nề.
Hiện giờ, quần hắn lại bị kéo xuống, phía dưới đang hoàn toàn "lộ thiên". Mà vốn có câu: "Ngươi càng muốn nó ra, nó lại càng không ra."
"Vậy, em đến giúp anh vậy." Lưu Mỹ Cầm chậm rãi mở mắt, sau đó nàng liếc xuống phía dưới của Trần Thiên Minh, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng kẹp lấy, còn nàng thì lại nhắm mắt tiếp.
Không phải chứ, "đồ" của ta khó coi đến thế sao? Mỹ Cầm không thích ư? Trong lòng Trần Thiên Minh tự hỏi. Sau đó hắn lại cúi xuống xem lại "đồ" của mình, hiện tại "nó", còn to hơn cả vừa nãy, có thể là do có người đến "nâng đỡ" rồi.
Trần Thiên Minh cũng thật là quá nhanh, chỉ trong chốc lát, hắn đã "tè" ra quần.
Lưu Mỹ Cầm nghe một lúc, nàng cũng không thấy âm thanh gì. Vì thế lại thẹn thùng hỏi Trần Thiên Minh: "Anh, có được không?"
"Anh đi xong rồi, em giúp anh xoa xoa một chút đi." Trần Thiên Minh nói. Đây chính là một bước sau khi nam nhân đi WC, cho nên Trần Thiên Minh sợ Lưu Mỹ Cầm không hiểu, sợ nàng không làm nốt bước cuối này.
"Uh," Lưu Mỹ Cầm chính là đang nhắm mắt, nàng nhẹ nhàng dùng hai ngón tay vuốt vuốt.
"Em xoa chưa vậy?" Trần Thiên Minh đợi một lúc, hắn cũng không có cảm giác gì cả.
"Rồi mà." Lưu Mỹ Cầm nói.
"Em mạnh thêm một chút. Anh còn chưa cảm thấy gì cả mà."
Lưu Mỹ Cầm lại dùng lực thêm một chút mà lắc, nàng cũng biết địa phương này của nam nhân rất yếu, nếu quá mạnh tay có khí sẽ bị "hỏng" mất.
"Thật là thoải mái." Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói. Thật ra thì lần đầu Lưu Mỹ Cầm vuốt hắn đã cảm nhận được rồi, chỉ là hắn muốn cố ý để Lưu Mỹ Cầm giúp hắn. Nàng vuốt như vậy, cũng chính là giúp hắn "thủ", cho nên hắn cũng không kêu Lưu Mỹ Cầm dừng tay, thế nên mới lấy cớ là không có cảm giác, để nàng vuốt thêm vài cái, tăng thêm độ "phấn khích".
"Em giúp anh thêm chút nữa đi!" Trần Thiên Minh hưng phấn nói.
"Anh, anh còn chưa xong sao?" Lưu Mỹ Cầm hình như đã cảm thấy điều gì đó.
"Tốt, xong rồi." Trần Thiên Minh thấy Lưu Mỹ Cầm đã có vẻ hiểu ra, vì thế đành nuối tiếc nói.
Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh nói đã xong rồi, nàng chậm rãi mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng giúp Trần Thiên Minh kéo quần lên. Tay của nàng làm rất nhẹ, hình như là sợ đụng vào "đồ" của hắn vậy.
"Mỹ Cầm, thật ra lần sau em cũng không cần thẹn thùng như vậy, dù sao về sau em cũng sẽ thường thấy "nó". Hiện tại cũng nên luyện tập một chút đi!" Trần Thiên Minh cười cười nói.
"Anh, anh lưu manh." Khuôn mặt của Lưu Mỹ Cầm lập tức đỏ bừng, thẹn thùng chạy ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.