“Tên?” - Câu hỏi của Tạ Cảnh Nghị ngày càng cộc lốc. Hắn ngay cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn, chỉ đơn giản là hoàn thành cho có những thủ tục mà mẹ hắn sắp xếp.
“Tôi tên là…” - Hạ Trân Dao ngập ngừng.
“Không biết tên của chính mình luôn hả? Đầu óc cô có còn ổn không? Trả lời không được thì ra khỏi đây, đừng làm phí thời gian của tôi.”
Tạ Cảnh Nghị tính tình nóng nảy, mồm miệng lại độc địa nên khó tránh được việc khiến mấy cô gái vừa rồi tức điên lên, họ chỉ có thể ấm ức mà bỏ đi.
Cô cũng định bắt chước mấy cô gái vừa rồi, cố tình nhớ đến những chuyện đau buồn trước kia…
2, 3 diễn.
“Huhu, tôi xin lỗi… tôi xin phép đi trước!” - Hạ Trân Dao định thuận theo đó mà đẩy cửa bỏ đi. Nhưng Tạ Cảnh Nghị lại hoài nghi, hắn liếc mắt lên: “Này, giọng cô rất quen! Tôi có từng gặp cô chưa?”
“Ch…chưa đâu! Đây là lần đầu!” - Cô hắng giọng nói.
“Vậy à? Vén mái tóc ra, tôi không muốn xem mắt với một con ma!” - Tạ Cảnh Nghị nhuớn mày hoài nghi và cũng có ý nhắc nhở cô.
Còn cô thì lại thầm than: sao anh không để tôi bỏ chạy ra ngoài như đám người vừa nãy đi. Giữ tôi lại làm gì không biết? Đừng nói là anh có hứng thú với tôi rồi đấy nhé?
Tạ Cảnh Nghị dường như hiểu được tâm ý cô, hắn bổ sung thêm: “Đừng nghĩ nhiều, tôi không có hứng thú với người quê mùa như cô đâu!”
Hạ Trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-du-do-vo/3569976/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.