Ánh mắt sắc bén không chút lưu tình của Tạ Cảnh Nghị nhìn chằm chằm cô. Hạ Trân Dao nhất thời không biết nói gì, cô mấp máy môi rồi lại thôi.
Ánh mắt cô di chuyển thấp xuống, không dám đối diện với hắn nữa: “Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi!”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đem chú chim đặt trên mặt bàn. Duke bình thường rất thích bay nhảy tán loạn nhưng khi nó ở trước mặt Tạ Cảnh Nghị lại im thin thít, cứ đứng bất động tại đó như một pho tượng. Ngay cả cô cũng vậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh…
Hoàng Hải Lưu từ phía sau bước lên vỗ nhẹ vào vai cô.
“Để tôi nói đỡ cho vài câu!”
“Ông chủ, dù sao chăm sóc chim cũng là chuyên môn của cô ấy! Chắc chắn sẽ không gây hại cho Duke…”
Hoàng Hải Lưu chưa dứt lời thì đã bị Tạ Cảnh Nghị liếc cho im bặt. Dù muốn nói cũng không được.
“Không cần nói đỡ cho cô ta. Còn cô đừng bao giờ cũng cho mình là luôn đúng! Lần này, tuy chưa gây ra họa lớn, cũng không phải do cô trực tiếp gây ra nhưng cô vẫn phải chịu một phần trách nhiệm. Trừ nửa tháng lương!”
Trừ nửa tháng lương! Trừ nửa tháng lương! Trừ nửa tháng lương… Câu nói ấy của Tạ Cảnh Nghị cứ vậy mà bay lơ lửng trong đầu cô, nó lặp đi lặp lại từ lần này đến lần khác.
Cô biết rất rõ, hắn đang muốn ám chỉ chuyện Duke suýt thì bị hạ độc đến chết. Nếu không phải Tạ Cảnh Nghị lắp camera ẩn để theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-du-do-vo/3569968/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.