Sau khi được kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ đã đưa ra kết luận, Ngu Ngốc chỉ bị tổn thương vài cọng lông bên ngoài, vết thương nhỏ không có gì đáng lo. Chỉ là, trong suốt quá trình kiểm tra, chú chim liên tục bay loạn mà không chịu hợp tác. Hạ Trân Dao còn phải đề nghị chính mình giúp bác sĩ giữ con chim Ngu Ngốc kia lại thì mới hoàn thành kiểm tra.
“Không biết tại sao chú chim này của cô suốt cả quá trình thăm khám lại không hề hót nhỉ? Đây là một trường hợp rất là hiếm gặp đấy. Không biết cô có thể… bán chú chim này lại cho chúng tôi không? Hay là chỉ cần cô kí với chúng tôi bản hợp đồng xác nhận để chú chim này ở bên tôi làm thí nghiệm cũng được! Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cô đưa ra một con số hợp lý.”
Hạ Trân Dao cười nhẹ, cô đem lồng để ở phía sau mình.
“Cái này tôi cũng không rõ. Tôi không phải chủ nhân của nó.”
“Vậy à? Nếu cô muốn suy nghĩ lại thì có thể mang nó đến đây bất cứ lúc nào!” - Vị bác sĩ kia cũng cười ngượng và để cô cùng chú chim rời đi.
Có lẽ, khi nhìn bộ đồ quê mùa cô đang mặc lên người thì ai cũng nghĩ cô chỉ là kẻ nghèo tầm thường. Nhưng sự thật đúng là vậy! Duy chỉ có con chim này là không phải, giá trị của nó có khi còn gấp mấy chục lần số tài sản cô đang sở hữu.
Hạ Trân Dao mang chú chim rời đi.
“Ta bỏ mày vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-du-do-vo/3569967/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.