Em có cách, nhưng...” Tuệ Tử cúi đầu cắn môi: “Em cần anh giúp.”
“Hả?” Anh nhíu mày.
Tuệ Tử ngoắc tay, anh bất giác khom người nghiêng tại lại gần miệng cô.
Ánh nắng nhẹ ngày đông xuyên qua lớp sương mù chiếu lên hai người, Giảo Giảo bên cạnh nhìn đến ngây ngốc.
Miệng chị dâu hơi nhếch lên, anh cô nhíu mày nghiêng tại lắng nghe. Giảo Giảo còn bé không biết miêu tả cảnh này thế nào, chỉ cảm thấy họ cực kỳ xứng đội.
Mãi đến khi Giảo Giảo được Tuệ Tử vừa dễ vừa lừa đọc hết các tác phẩm nổi tiếng, cô bé mới hiểu hóa ra cảm giác thấy anh và chị dâu ở bên nhau trong sách gọi là nhân duyên mỹ mãn, hẹn ước đến khi bạc đầu.
Tuệ Tử tự cảm thấy kế hoạch của cô rất cao cấp, nhưng phải có một điều kiện.
Vu Kính Đình nhất định phải hoàn toàn tin tưởng cô.
Nói xong, trong lòng Tuệ Tử không chắc chắn, thấp thỏm nhìn anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử, trong lòng Tuệ Tử sa sầm.
Những gì cô làm mấy ngày nay còn chưa đủ tốt, chưa đủ để anh tin cô sao?
Một tháng đầu cô vừa mới gả đến cũng đối xử với anh không tốt, quan hệ của hai người chỉ mới thay đổi mấy ngày gần đây, anh vẫn còn kiêng dè cô cũng là chuyện bình thường.
Đang nghĩ lại thấy Vu Kính Đình chậm rãi giơ hai ngón tay ra.
Tuệ Tử: “???”
“Hai bài thơ Đường mới chịu làm việc vặt.” Tư thế Vu Kính Đình hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477934/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.