Bố mẹ tôi bị bệnh thật mà, hủy hoại công việc của tôi cũng chẳng khác gì lấy mạng bố mẹ tôi cả! Trần Hàm Tuệ, lúc cô còn ở trường nhìn thấy chó mèo chết cũng rơi nước mắt, cô sẽ không nhẫn tâm nhìn cả nhà tôi chết chứ!” Viên U U vừa khóc vừa nói.
Tuệ Tử nhìn cây lớn cạnh đường.
Buổi tối có tuyết rơi, tuyết đọng lại trên chục cây, không biết có phải vì tiếng khóc của Viện U U lớn quá hay không mà làm lá khô rụng xuống, rơi trên đầu Viện U U.
Tuệ Tử giơ tay ra, ngón tay thon dài kẹp một cái lá, động tác chậm rãi, giọng nói dịu dàng.
“Bây giờ tôi nhìn thấy chó mèo chết cũng sẽ khóc.”
Viên U U rưng rưng nước mắt, nhìn Tuệ Tử vô cùng đáng thương, tóm lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Cô sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?”
“Không, tôi không tha thứ cho cô. Nhưng sau khi bắt cô trả giá, vì người nhà cô đã phải nuôi một đứa vô dụng như cô, tôi sẽ khổ sở rơi mấy giọt nước mắt.”
Viên U U không hiểu ý Tuệ Tử lắm, há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Tuệ Tử.
“Tôi đồng cảm với bố mẹ cô vì không dạy được một đứa con có tam quan đứng đắn, tôi sẽ thấy tiếc vì lựa chọn sai lầm của cô. Nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc tôi muốn trả thù cả.”
Viên U U mất mấy giây mới dịch được lời Tuệ Tử, thế không phải là...
“Cô đùa giỡn tôi à?!”
“Không, tôi nghiêm túc bày tỏ thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477933/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.