Sao thế?” Tuệ Tử hỏi.
Vu Kính Đình véo gương mặt nhỏ nhắn của cô!
Tuệ Tử bị anh véo đến trợn tròn mắt, nom càng đáng yêu hơn.
Anh véo cô bằng cả hai tay, làm khuôn mặt bầu bĩnh xinh đẹp của cô trở nên méo mó.
“Anh có bị ngốc không vậy?!” Tuệ Tử nổi đóa lên.
“Xinh đẹp như vậy làm gì cơ chứ?” Vu Kính Đình buông tay ra và hừ một tiếng.
Vừa xinh đẹp, lại còn đáng mến nữa, thu hút một đống ong bướm, đáng lẽ nên véo lệch khuôn mặt của cô luôn!
Buổi tối, Giảo Giảo đang nhảy nhót trên giường của nhà khách. Trẻ con đến một nơi mới mẻ đều tràn đầy tò mò.
Trong căn phòng có hai chiếc giường, Tuệ Tử thấy giường nhỏ nên nằm chung với Giảo Giảo, Giảo Giảo vừa ngủ thiếp đi thì Vu Kính Đình mò sang đây.
“Em tự mình qua đó hay là anh bế em qua nào?” Anh cũng rất dân chủ, để Tuệ Tử tự chọn.
Tuệ Tử đắp chăn lên trên đầu, giả vờ như đã ngủ say.
Đợi hại giây cũng không có tiếng động gì, cô tưởng rằng đã lừa phỉnh được rồi, sau đó cơ thể bỗng nhẹ bẫng.
Hai cánh tay luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng bế cô lên.
Tuệ Tử cứng đờ đối diện với nụ cười đắc chí của anh.
“Gái có chồng học cách làm nũng à, muốn anh bế thì cứ nói thẳng ra đi.”
“!!!” Tuệ Tử cạn lời.
“Ai, bây giờ chắc em được bảy mươi lăm ký rồi nhỉ? Nặng hơn mấy ngày trước luôn... Á!” Vu Kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477931/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.