Tuệ Tử nghe cô ta dám nguyền rủa nhà họ Vu gặp xui xẻo, phản ứng đầu tiên là tìm đồ.
Khi miệng không theo kịp, tay phải chịu khó chút.
Đối với loại miệng thối như Liễu Lạp Mai, đánh cho một trận là xong việc.
“Cô không tin?! Tôi nói cho cô biết, em chồng cô sắp gặp xui xẻo rồi, là do cô khắc đấy!” Liễu Lạp Mai bị Tuệ Tử dọa sợ, hét lên.
Cô ta biết Tuệ Tử rất để ý tới việc mệnh khác nhau nên cố ý dùng nó làm cớ để kích thích Tuệ Tử.
“Cô đi đâu thì sẽ xui xẻo tới đó, chờ xem đi, nhà họ Vu sớm muộn gì cũng không cần cô, chính cô mang tai họa tới nhà họ Vu! Em chồng của cô xong đời rồi!”
Tuệ Tử cầm cây chổi ở cửa, đập vào đầu của Liễu Lạp Mai.
Đập liên tục.
Liễu Lạp Mai bị đánh đến mức gào lên, không dám huyên thuyền nữa, chạy vào nhà. Sợ Tuệ Tử đuổi theo vào nhà còn khóa trái cửa lại.
Tuệ Tử ôm sách ra sân, đặt trên xe đẩy, suy nghĩ một chút, lại quay trở lại trong sân, buộc ba con gà trong chuồng lại, ném lên xe cùng. Đây là gà mà cô bắt đầu nuôi từ khi còn là gà con, không thể để lại cho nhà họ Trần.
Trước khi đi, còn không quên đạp đổ thùng nước do Liễu Lạp Mai vừa mới múc lên, còn chưa kịp xách vào trong nhà. Nước đổ đầy sân, không lâu sau sẽ đóng băng.
Cả nhà toàn người lười biếng không muốn dọn dẹp, nói không chừng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477923/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.