Lý Hữu Tài tự nhận mình không sai. Hắn muốn Tuệ Tử sẩy thai, những đứa bé không sao rồi mà.
Kiếp trước hắn đẩy Tuệ Tử xuống núi, nhưng đó là chuyện của kiếp trước.
Hắn cũng đã đốt vàng mã cho Tuệ Tử. n oán, thị phi đều đã đốt tiền giấy, chuyện này nên qua đi.
“Tôi cũng không gây ra tổn thất gì cho nhà anh, vì sao anh lại dây dưa không buông?”
“Thả rắm xong chưa?” Vu Kính Đình lạnh lùng hỏi.
“Vu Kính Đình, ân oán hai nhà chúng ta dừng lại ở đây đi, Phật tổ nói, buông đồ đạo lập địa thành Phật. A a a!”
Lý Hữu Tài lại bị Vu Kính Đình đạp bay ra ngoài.
Hắn đâm vào tường của phòng thu và từ từ trượt xuống.
“Phật tổ nói, vậy mày tìm Phật tử đi, nói với tạo làm cái gì? Chọc tạo một lần, tạo sẽ đánh mày cả đời. Tổ tiên nhà họ Vu chúng tao không tha thứ cho loại không có đức như mày!”
“Tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám nữa!” Lý Hữu Tài ôm đầu ngồi xổm xuống.
Vu Kính Đình nhìn dáng vẻ nhát gan của hắn thì nổi da gà. Anh lấy tay xoa xoa, cảm thấy thật ghê tởm.
“Lý Hữu Tài, nếu mày thức thời thì dắt theo con ả này rồi tránh xa vợ tạo một chút, tốt nhất là chuyển đến nơi khác mà sống để không bao giờ phải gặp mặt, nếu không cứ khi nào tâm tình của ông đây không tốt thì sẽ đánh mày. Còn cô nữa.”
Vu Kính Đình nhìn thôi cũng khiến Liễu Lạp Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477922/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.