Mấy năm trước nuôi ngỗng trong nhà cũng chỉ có mấy hộ.
“Khi Vương Thúy Hoa mới góa chồng, thường có mấy tên không đứng đắn bám theo bà.
Thậm chí có tên con trèo qua tường lúc nửa đêm, từ đó bà bắt đầu nuôi ngỗng.
Đĩa Sắt và Bóng Sắt cũng là nuôi từ lúc đó.
Uyển Đại Cương vừa nói hồi hắn còn trẻ bị ngỗng mổ nên có tật.
Vu Kính Đình không để tâm lời này, nhưng Tuệ Tử thì có. Nếu không phải lão già đó tòm tem mẹ chồng cô thì sao có thể bị ngỗng mổ được?
Câu nói này khiến cho Vu Kính Đình đã đánh mệt lừ bừng tỉnh, tràn đầy ác ý, quay lại tiếp tục một trận “tạ ơn”.
(*) Trong tiếng Trung #T (đánh) vàể (đáp) phát âm gần giống nhau.
Trưởng thôn định bảo Tuệ Tử khuyên ngăn Vu Kính Đình, nhưng nhìn rồi lại thôi.
Tuệ Tử cụp mắt, vành mắt phiếm hồng, vẻ mặt không gợn sóng.
Không kinh, không sợ, cũng không đồng cảm.
Trưởng thôn đột nhiên hiểu ra.
Người ra tay là Vu Kính Đình, song người bày ra kế hoạch này, là Tuệ Tử.
Chuyện xảy ra trong thôn mấy hôm nay, từng chuyện từng chuyện ùa về trong tâm trí trưởng thôn, hỗn loạn, tất cả đều không tránh khỏi liên quan tới Tuệ Tử.
Khuôn mặt Tuệ Tử không có gì thay đổi những ánh mắt lại khác, ánh mắt kiên cường quả cảm này rất hiếm nhìn thấy được ở người phụ nữ nào.
Bên trong cơ thể nhỏ nhắn là một tâm hồn mạnh mẽ.
Hoàng hôn cùng ráng chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477914/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.