Thầy Uyển, thầy có thể cho tôi xem giáo án của thầy được không? Tôi không có kinh nghiệm dạy học nên không biết viết lắm.” Tuệ Tử nói vô
cùng khách sáo.
“Tôi để trong phòng làm việc ấy, cô tự đi lấy đi.”
“Có thể làm phiền thầy đi cùng tôi được không?”
Mắt Uyển Đại Cương sáng lên, nghĩ rằng Tuệ Tử muốn ở riêng với ông ta, thế là tớn đít lên đi cùng Tuệ Tử.
Trước khi xoay người, Tuệ Tử dùng giọng nói nhìn có vẻ là vô ý nói với cô gái đang nghệt mặt đứng trước bục giảng:
“Em về chỗ làm bài đi.”
Văn phòng chỉ đi mấy bước là tới, Uyển Đại Cương thấy bên trong có giáo viên đang ngồi, không cách nào ở riêng với Tuệ Tử được.
Vẻ mặt đắc ý lập tức chùng xuống.
Ngữ khí cũng không còn nhiệt tình như trước nữa.
“Ngay trên bàn làm việc của tôi ấy, cô tự đi lấy đi.”
Lúc quay lại, Tuệ Tử đi qua văn phòng thì nhìn thấy có người, cô cố ý dùng kế “Điệu hổ y sơn” này.
Cô chậm rãi bước vào phòng, chậm rãi lật tìm.
Uyển Đại Cương quay lại phòng học, song không thấy Tuệ Tử đầu, cũng không dám gọi học sinh nữ lên lần nữa.
Ông ta uống rượu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, muốn chờ Tuệ Tử đi qua rồi mới gọi học sinh nữ kia lên.
Tuệ Tử cố ý lần lữa tới tận lúc gần tan học, khi đi qua lớp năm, cô giơ giơ giấy tờ trên tay với Uyển Đại Cương, nói một câu cảm ơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477911/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.