Khi một nhóm người của đội sản xuất đi ra, họ thấy tên lưu manh của nhà họ Vu dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng ở sân bên cạnh, chỉ vào Lý Hữu Tài đã
ngất xỉu trên đất nói:
“Tên này làm sập tường rồi, tiền sửa tường cứ trừ vào tiền lương của hắn, không cần hỏi, có hỏi hắn cũng không thừa nhận đâu.”
“Vẫn là Thiết Căn nhiệt tình nhất.”
Những người này vừa nghe thấy Vu Kính Đình tác oai tác quái trên loa phát thanh thì không một ai dám qua xem... Bọn họ đều đã từng ăn nắm đấm của anh, quả thực rất đau.
Bấy giờ Vu Kính Đình nói là Lý Hữu Tài, mọi người đều đồng ý với quan điểm này.
“Tôi đã không dùng cái tên đó từ lâu rồi!” Vu Kính Đình liếc Tuệ Tử, thấy cô cúi đầu, vai khẽ rung lên.
Ha, người con gái xấu xa này, ở đó cười trộm hả?
Lý Hữu Tài vẫn đang hôn mê vô duyên vô cớ gánh phải một “món nợ khổng lồ”, trong lòng Tuệ Tử còn ngọt hơn cả mật ong.
Chuyện trả thù này mặc dù quy mô không lớn lắm, song thật sự thoải mái.
Rời khỏi Đại đội, hai người sánh vai đi bên nhau, Vu Kính Đình mắt nhìn thẳng, trên người vẫn còn mang theo “tư thế chính nghĩa” ở Đại đội lúc nãy, anh dùng khí thế chính nghĩa này, nói ra câu cực kỳ không đứng đắn:
“Anh đây trút cơn giận cho em, em định cảm ơn anh thế nào?”
Tuệ Tử cảm thấy, chạy đến phòng phát thanh làm trò trước toàn thôn, rồi còn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477910/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.