Giúp em?”
“Ừm!” Tuệ Tử gật đầu lia lịa.
Bắt trộm không những cần IQ mà còn cần cả sức mạnh, cô không biết đánh nhau, lại đang mang thai, người duy nhất có thể thực sự giúp được cô chỉ có Vu Kính Đình .
Tuệ Tử thấy vừa nãy anh rất hăng hái, rất nam tính, cô cho rằng chắc là anh sẽ sẵn lòng giúp cô.
“Anh mặc kệ.” Vu Kính Đình từ chối không chút do dự, sải bước lớn đi về nhà.
Tuệ Tử đi theo phía sau, anh bước nhanh vài bước, quay đầu thấy cô đang chạy lon ton theo mình, anh tức giận.
“Muốn lấy miếng thịt ở trong bụng ra hả?”
Tuệ Tử gan lớn như vậy, anh gầm lên thì quầng mắt ửng đỏ, đây đều là phản ứng sinh lý tự nhiên không qua não bộ.
Vu Kính Đình tức giận giơ tay, chỉ về hướng Đại đội.
“Còn khóc là anh sẽ phá nát kính nhà Lý Hữu Tài đấy!”
Nước mắt của Tuệ Tử còn chưa rơi xuống thì đã bị anh chọc cho cười luôn rồi.
“Phá nhà hắn làm gì?”
Hừ, không phá nhà hắn thì người con gái lắm chuyện như em sao vui vẻ được? Vu Kính Đình nghĩ thầm trong lòng như vậy, song trên mặt vẫn giữ vẻ cứng rắn.
“Còn không đi mau?!” Người cứng rắn tuyệt đối không được dỗ vợ, tuyệt đối không được.
“ồ.” Tuệ Tử cúi đầu, ngoài nước mắt chảy ra theo sinh lý khi thỉnh thoảng bị anh dọa ra, thì bây giờ cô thật sự không sợ anh nữa.
Chính cô cũng không hiểu tại sao, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477901/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.