La Nhị A của kiếp trước từng cứu Tuệ Tử, đối với Tuệ Tử mà nói, cô bé còn quan trọng hơn cả em gái ruột của mình.
La Nhị A không có trình độ học vấn, còn chưa đủ mười tám tuổi, đi đi lại lại trong thị trường tài năng.
Bắt gặp Tuệ Tử đang tuyển dụng, chất giọng địa phương của La Nhị A đã thu hút Tuệ Tử, cô gọi đến hỏi thì không ngờ lại còn ở cùng một thôn.
Vì vị trí địa lý, nên Tuệ Tử đã đặc biệt trọng dụng La Nhị A , cô bé có thể chịu được khổ, ít nói, trung thành với Tuệ Tử và là cánh tay phải đắc lực của Tuệ Tử.
Bọn côn đồ chặn cửa gây rối, Nhị A đã đỡ cho Tuệ Tử một nhát dao, doanh thu của Tuệ Tử xảy ra vấn đề, chủ nợ tìm đến cửa, La Nhị A nhấc con dao chặt mất một ngón tay để trả nợ, khiến cho chủ nợ sợ hãi chạy mất dạng.
Nhị A có tài kinh doanh không thua kém gì Tuệ Tử, song vì Tuệ Tử có ân với cô bé nên nó vẫn luôn không thành lập doanh nghiệp riêng, mà vẫn luôn hết lòng đi theo Tuệ Tử, Tuệ Tử đối xử với nó giống hệt em gái của mình.
Có lần Nhị A uống quá chén, Tuệ Tử hỏi nó vì sao lại rời khỏi quê hương, câu trả lời của Nhị A đã khiến cho cô phải khó chịu một thời gian rất dài.
Khi còn nhỏ nó gặp phải kẻ xấu, bị kẻ xấu lôi vào ruộng ngô.
Người dân ở quê đều dùng ánh mắt khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477900/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.