Tôi đã nhận lời giúp đỡ nên không cần những thứ này đâu. Thật ngại quá.” Vương Thúy Hoa nói với vợ chồng nhà họ Trương bằng giọng vô cùng chân thành.
Nếu không phải nhìn thấy gân xanh trên tay cầm trứng của bà thì Tuệ Tử đã tin lời bà ấy chứ.
Bà mẹ chồng này rất sợ người ta đòi lại trứng thì phải?
Vương Thúy Hoa còn chỉ vào tường thì thầm vài câu gì đó. Vợ chồng nhà họ Trương nghe thì liên tục gật đầu.
Lý Hữu Tài nhìn thấy cảnh này thì tim đập thình thịch. Thím Tư sẽ không xúi người của nhà họ Trương làm hại mình đấy chứ?
Tuệ Tử thấy Lý Hữu Tài chột dạ thì khóe miệng giật giật.
Mẹ chồng cô chỉ hỏi người nhà họ Trương xây tường hết bao nhiêu tiền, nhưng có lẽ trong lòng Lý Hữu Tài không nghĩ như vậy. Bản thân hắn đã làm nhiều chuyện xấu nên nhìn ai cũng cảm thấy chột dạ.
Tuệ Tử thừa dịp mọi người không chú ý, hạ thấp giọng nói vài câu với chủ nhà họ Trương.
“Cô nói thật chứ?” Chủ nhà họ Trương kinh ngạc hỏi lại.
Tuệ Tử đưa tay làm động tác “suyt, thấp giọng nói:
“Mẹ chồng tôi cũng không tiện nói trực tiếp. Nhưng đều là bà con trong làng, bà ấy không thể thiên vị ai nên nhờ tôi truyền lại cho anh. Tối nay anh hãy kiểm tra tường nhà mình cẩn thận, đừng để người xấu động tay động chân.”
Khi Lý Hữu Tài vào nhà, người bố bị liệt của hắn đang chửi bới.
“Nhìn lão Trương đi! Không phải chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477896/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.