Giảo Giảo bước vào nhà, lập tức bị dọa cho choáng váng.
Tuệ Tử cầm kéo cắt hai bím tóc vốn dĩ đã sắp dài đến thắt lưng của cô. Mái tóc bây giờ của cô chỉ vừa chạm đến bả vai, gắng gượng cũng có thể chải được một búi tóc nhỏ. Nhưng không còn hai bím tóc này cảm giác cả người đều sảng khoái.
“Chị... chị không đau lòng sao?” Giảo Giảo sờ hai cái sừng nhỏ của mình, ai muốn động đến tóc của cô bé thì cô bé sẽ lập tức cắn người đó.
Chị dâu lại nỡ cắt mái tóc dài như vậy sao?
“Ừm, nếu cứ do dự ngược lại còn rắc rối thêm.” Kiếp trước Tuệ Tử đã để tóc ngắn, cho nên không có gì không quen cả.
Hôm qua Vu Kính Đình đốt giấy báo nhưng lại không cẩn thận đốt phải một nhúm tóc của cô, nếu giữ lại bím tóc thì cũng là một bên dài một bên ngắn, không bằng cử cắt ngắn hết.
“Lát nữa bán tóc rồi mua sườn heo cho em ăn.” Tuệ Tử cất bím tóc đã cắt vừa nãy.
Giảo Giảo cho rằng do mình cứ luôn mè nheo đòi ăn sườn heo, khiến chị dâu sốt ruột, cho nên chỉ có thể bán tóc kiếm tiền. Mắt cô bé đỏ lên, nhìn Tuệ Tử, nghẹn ngào thật lâu.
“Thật ra em không ăn cũng được...”
Vẻ mặt xoắn xuýt của cô bé làm cho Tuệ Tử thấy buồn cười.
“Vậy làm sao bây giờ? Không ăn thì cũng đã cắt mất rồi, cũng không nối lại được mà.”
“Vậy em... em giúp chị cho heo ăn, cũng sẽ cho ngỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477893/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.