Nietzche là ai cơ?”
“Tác giả viết câu nói này.”
“Chứ không phải mẹ vợ anh nói hả?”
Nếu không phải mẹ vợ, thì phải chửi mới được.
“Đầu óc tác giả này bị khùng. Làm gì chẳng được, cứ nhất quyết ngó xuống vực sâu cơ, rảnh rỗi sinh nông nỗi hả? Chỉ có người chán sống rồi mới đứng bên bờ vực, có đi tiểu thì cũng phải tránh xa khu vực nguy hiểm chứ, đứng trên vách núi xả một bãi, rồi ngã xuống dưới thì làm sao?”
Tuệ Tử thở dài, người học thức, kẻ bần nông, nói chuyện với nhau cũng khó mà hiểu được.
Nhưng nhắm mắt lại suy nghĩ, những lời nói tưởng như rất tục tĩu này, vậy mà lại làm cho người ta không dằn lòng được phải ngẫm về nó.
“Em hiểu rồi.”
“Hiểu gì?” Bàn tay không an phận của Vu Kính Đình đang nôn nóng muốn hành động, không cho anh đưa vào trong, vậy thì sờ qua chút chắc được chứ nhỉ?
“Anh muốn biểu đạt rằng, đừng dùng cách thức sai lầm để đối phó với người hoặc sự việc sai lầm. Điểm này có ý nghĩa giống với tác giả diễn đạt đó, không, trình độ của anh còn giỏi hơn.”
Tài nữ bậc nhất của trấn Vương Gia có năng lực đọc hiểu đạt max điểm. Một câu chuyện đi tiểu nơi vách núi của anh, qua miệng cô lại được phát triển thành tư tưởng sâu sắc.
Vu Kính Đình bắt không khí, anh chỉ muốn sờ chút thôi, sao cảnh giới lại nâng cao lên rồi?
“Những con người từng làm tổn thương đến chúng ta, làm những việc đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477892/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.