Dê nhà anh Hải Dương đi bậy khắp trên đường phố, Vu Kính Đình sải bước hung hăng không thèm nhìn đường.
“Anh nhìn đường tí đi chứ!” Tuệ Tử sợ anh giẫm phải “mìn”, cô giơ tay kéo anh lại.
Cái nắm tay này bị Vương Thúy Hoa nhìn thấy, bà vui đến mức không khép miệng lại được.
Sáng sớm Tuệ Tử vẫn còn lau nước mắt, thế mà buổi chiều đã lại kéo tay nhau vừa nói vừa cười rồi?
“Thím Tư à, thím nhìn gì thế?” Anh Hải Dương hỏi.
Bà đồng nhìn chằm chằm vào khoảng không, hai mắt đờ ra, đáng sợ quá đi mất! Nhìn thấy gì mà lại có biểu cảm như vậy chứ!!!
Đôi chim cu bị động củi lửa che khuất mất rồi, từ góc nhìn của anh Hải Dương thì chỉ có không khí mà thôi.
Vương Thúy Hoa nhân lúc anh Hải Dương không chú ý, liếc mắt nhìn vào trong lồng gà cực nhanh.
Bà bấm ngón tay tính toán, chỉ vào chỗ ổ gà:
“Ông thần bảo trong đó có mấy thứ không sạch sẽ, cháu mang ra đây cho thím xem!”
Anh Hai Dương run cầm cập đi tới trước ổ gà, bị dọa cho sợ khiếp vía.
“Có hai quả trứng thôi ạ?” Không lẽ là bị thứ gì đó nhập vào nên thím Tự mới nói là không sạch sẽ?!
“Hai quả này đưa cho thím, nếu lại để tiếp thì bình thường rồi đấy.”
Ánh mắt của anh Hải Dương đầy vẻ sùng bái.
“Thím Tự đúng là lợi hại, không nhìn vào chuồng gà mà cũng biết là có hai quả trứng không sạch sẽ, ông thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477874/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.