Bàn mổ của bệnh viện thị trấn không có vải vô trùng, bên dưới cơ thể lót một lượng lớn giấy vệ sinh.
Tuệ Tử miết nhẹ giấy, cảm giác vô cùng tệ, sờ thì có vẻ cứng song khi dùng lại rất dễ mủn, vi khuẩn vượt mức nghiêm trọng.
Dùng thứ này để lót làm phẫu thuật, có thể không nhiễm khuẩn ư?
Đợi đã, sao cảm giác khi sờ lại chân thực đến thế nhỉ? Tuệ Tử mở to hai mắt, cô không nghĩ ngợi gì liền tát thẳng vào mặt mình một cái.
Bóp!
m thanh giòn giã vang vọng khắp căn phòng phẫu thuật sơ sài.
Đau quá! Đây không phải mơ!
Cô đã sống lại năm mình 20 tuổi, năm 1980!
“Nằm yên, bác SĨ gây mê sắp đến rồi, đừng làm ảnh hưởng đến thời gian tan làm của chúng tôi!” Nữ bác sĩ bất mãn nói.
Tuệ Tử ngồi dậy, dùng tốc độ nhanh nhất kéo quần lót lên.
“Tôi không làm phẫu thuật nữa, tôi muốn giữ đứa bé lại.”
Hiện tại mới là đầu đông mà Đông Bắc đã lạnh tới nỗi đóng băng rồi.
Bên ngoài quần giữ nhiệt còn có một lớp quần len dày, bên ngoài quần len dày còn có một lớp quần lông, để mặc được chúng lên tốn sức cực kỳ.
Hai vị bác sĩ thấy cô sắp chạy đi thì vội đẩy cô quay trở lại bàn mổ.
“Nằm tử tế không được cử động lung tung!”
Tuệ Tử ra sức giãy giụa, trông cô mũm mĩm là thế chứ thực ra sức lực rất yếu ớt, nào có phải là đối thủ của hai bà cô già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-di-lay-vo/3477867/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.