Đợi bóng dáng Võ Thiện Nhân biến mất, Quân trưởng lão liền quay sang nói: “Ta xem câu chuyện của thằng nhóc này chỉ mới có một phần sự thật, tuyệt đối không thể tin tưởng.”
Khẽ lắc đầu, Hoàng trưởng lão nói: “Quân huynh chắc cũng còn nhớ, cách đây nửa năm, ngay trong lễ Tế Thánh, đến thời điểm quan trọng đột nhiên thiên tượng dị biến, bầu trời xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, mọi người chưa hết bàng hoàng thì tên nhóc này cùng một tảng đá từ trong đó vọt ra. Sau khi kiểm tra, thấy không có dấu hiệu bất thường liền đưa hắn đến đây. Có điều, các trưởng lão nội viện ra lệnh vẫn cần theo dõi để ý đến hắn.”
“Phải rồi, ta có kiểm tra qua, trên người hắn không có linh lực dao động. Tuy người này mồm miệng lanh lẹ, nhất định còn có điều giấu diếm nhưng chỉ là một phàm nhân bình thường, cũng không đáng ngại.” Quân trưởng lão cười bảo.
Nghe vậy, Hoàng trưởng lão nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Cũng có thể lời nói của Võ Thiện Nhân là sự thực. Không gian tiết điểm tại Đông Hoà Tinh vốn có tồn tại. Biết đâu hắn xui xẻo đụng trúng?”
Trầm ngâm chốc lát, lão nói thêm: “Chuyện này ta lập tức sẽ báo cáo lên Thánh Viện, xem ý tứ các vị trưởng lão nội viện ra sao. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn nằm yên thì ta cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm.”
Hai lão nhân này vốn là trưởng lão ngoại viện nhưng đem so với nội viện thì quyền lực thua xa. Coi như trong nội viện, chức vị trưởng lão ngoại viện chỉ ngang bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-manh-dai-de/214923/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.