Ánh mắt lạnh lẽo, từng chữ như rỉ m.á.u từ tim:
“Nàng từng không biết bao nhiêu lần đi đến trước mặt người, chỉ muốn gọi một tiếng ‘mẫu thân’, nói cho người biết sự thật.”
“Nàng mặc áo vá rách, nhưng lần nào cũng cố gắng rửa mặt sạch sẽ, chỉ mong người sẽ chịu nhìn lấy khuôn mặt của nàng.”
“Nhưng người — hết lần này đến lần khác, chưa từng nhìn nàng lấy một cái.”
“Chúng ta bị hạ nhân đuổi đi, bị thị vệ của người quát mắng, người chưa từng cúi đầu nhìn thử lấy một lần, xem kẻ nằm sõng soài trên đất, mình đầy thương tích kia… có phải là đứa con gái ruột bị thất lạc bao năm của người hay không.”
“Tim A Ly cũng là thịt, m.á.u trong người nàng có nóng đến mấy — cũng chẳng thể sưởi ấm nổi trái tim vô tình vô nghĩa của phu nhân đâu.”
Phu nhân điên cuồng lắc đầu, khóc lóc phủ nhận:
“Không… không thể nào… đó không phải là con gái của ta… Ta sao có thể không nhận ra con ruột của mình!”
Ta cúi mắt nhìn gương mặt ấy — đúng là rất giống A Ly.
Nhưng… tâm thì sao? Thiên hạ đều khen phu nhân Hầu phủ mở lều phát cháo cứu tế, lễ Phật hướng thiện, là người nhân hậu nhất trong kinh thành, có một trái tim lưu ly.
Thế nhưng bức tượng Quan Âm từ bi đó — lại chẳng thể nhận ra chính con gái ruột của mình.
“Người hỏi thiên kim tiểu thư làm sao có thể làm bạn với con của tiện dân?”
Ta bật cười, lạnh lùng nhìn bà ta, nhẹ giọng nói tiếp:
“Nhưng con gái ruột của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly/4820367/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.