Tôi sang tiểu bang Ohio ( nằm ở phía đông bắc nước Mỹ) và theo học vẽ tại một trường đại học về nghệ thuật, tôi không bao giờ từ bỏ niềm đam mê của mình. Tại tiểu bang Ohio có khoảng 40 trường đại học về nghệ thuật, tôi chọn một trường không mấy nổi tiếng lắm, nhưng vì tôi thích cái kiến trúc cổ kính mang đậm phong cách châu Âu của nó, với lại trường cũng gần nhà anh Dương sẽ tiện cho việc đi lại. 
Tôi và anh Dương sống trong một căn nhà nhỏ, ở ngoại ô thành phố, khá là yên tình. Ngoài ra chúng tôi còn có một sân vườn nhỏ để trồng hoa, trong gia đình tôi ai cũng yêu thích những loại hoa nên đi đâu chúng tôi cũng trồng nó, hồi ở Sài Gòn tôi và ba cũng thường xuyên chăm sóc vườn hoa của chúng tôi. 
Mỗi khi trồng hoa, tôi lại nhớ tớ thung lũng tràn ngập hoa lưu ly của chúng tôi, những nỗi buồn man mác lại gợn lên trong tôi nao nao khó gột tả lắm, tôi nhớ tới mẹ, nhớ tới Pi. 
Đôi lúc những hình ảnh về Pi cứ hiện về trong tâm trí tôi một cách bất chợt, nó ứ đọng lại và gây cho tôi những cảm giác khó chịu, đau nhói ở trong tim. Đã gần 6 năm rồi còn gì, 6 năm cậu ấy rời xa cuộc sống của tôi, 6 năm tôi không được nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của cậu ấy. Tôi nhớ cậu ấy nhiều lắm! 
Tôi cũng nhớ tới mèo Bun, chú mèo nhỏ mà Pi tặng tôi, chú mèo nhỏ mang tên một con chó. Khi chuyển vào Sài Gòn, tôi không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-ly-mong-manh/929938/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.