'Vậy giờ con đến để chúc ba mẹ ngủ ngon sao?' Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười.
Ánh mắt vừa lóe sáng trong chớp mắt lại vụt tắt, cậu nhóc chớp chớp mắt,thật lâu sau mới lên tiếng, giọng nhỏ xíu, 'Dạ, con đến chúc ba mẹ ngủngon... sau này con sẽ ngủ một mình..'
'Ừ, vậy mới giống dáng vẻcủa một lớp trưởng chứ!' Lãnh Nghị không tiếc lời cổ vũ con sau đó vẫytay, 'Con trai lớp trưởng, ngủ ngon!'
'Ba, mẹ....' Cậu nhóc nuốtnuốt nước bọt, giọng càng nhỏ hơn, 'Ngủ ngon...' Sau đó chớp chớp đôimắt đen láy, chần chừ một hồi nữa rồi mới chậm rì rì rời đi...
Thấy ánh mắt lưu luyến của cậu nhóc, thấy động tác đóng cửa rụt rè mà lòngLâm Y không khỏi có chút đau xót, cô dời mắt sang gương mặt tuấn dật của chọng, giọng rầu rĩ xen lẫn trách móc, 'Nghị... tội nghiệp con quá...'
Thấy vẻ đau lòng của vợ, Lãnh Nghị lần nữa mỉm cười, hắn vươn tay ôm cô vàolòng, một tay giữ sau gáy cô để cô đối mặt với mình, bốn mắt nhìn nhau,Lãnh Nghị hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh đào, giọng nhuhòa: 'Y Y, con trai rồi sẽ trưởng thành, em phải để con học cách tự lập, hiểu không?'
Cô gái chỉ cắn môi không nói, đạo lý này cô làm sao không biết chứ, chỉ là... cô hơi xót con; Lãnh Nghị nhìn cô gái trầmmặc tựa vào ngực mình, khóe môi ý cười càng sâu, giọng trở nên có chútái muội, 'Ừm, sau này con trai đương nhiên sẽ có vợ ngủ cùng, anh ngủmới cần có em bên cạnh, hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185780/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.