Cô gái chỉ khẽ khàng "ân" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cô thật sựmệ mỏi quá, mí mắt cứ sụp xuống... môi Lãnh Nghị lại lần nữa câu lên,cúi xuống ấn lên trán cô một nụ hôn nữa rồi mới rời đi...
Cô gáingủ quên trời quên đất, mãi đến chiều cô mới chậm rãi mở hé mắt ra, nhẹnhàng xoay người, eo vẫn mỏi lưng vẫn đau, haizz, người đàn ông này, sao lại biết cách giày vò thế chứ, đều đã bao nhiêu năm rồi, tinh lực thếnào vẫn còn tràn trề như vậy chứ? Hứng thú thế nào vẫn còn nhiều vậychứ?
Cô gái loạng choạng ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường đilàm vệ sinh cá nhân, sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô cầm lấy túi xách, vôlực xoa nhẹ vùng eo đau, bước ra phòng ngoài.
Nơi gian phòngngoài, vết tích đêm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí thoảngmột mùi hương hoa nhàn nhạt, Lâm Y vừa mở cửa bước ra thì cô nhân viênphục vụ ở bên ngoài lập tức tươi cười khom lưng chào, ngọt ngào nói:'Lãnh phu nhân, Lãnh tiên sinh có dặn lại, đợi khi ngài thức dậy thì đưa bữa ăn lên, xin ngài chờ một lát!'
Một cảm giác ngọt ngào dânglên từ đáy lòng, Lâm Y hạnh phúc mỉm cười, eo dường như cũng không cònđau mấy nữa, giọng càng thêm nhu hòa: 'Được, cám ơn!'
'Lãnh phu nhân thật may mắn, Lãnh tiên sinh đối với ngài rất tốt!' Cô nhân viên phục vụ vẻ mặt hâm mộ cười nói.
Lúc này trên bãi cỏ của nhà trẻ, Lãnh Hạo dẫn theo các cô bé xung phong ratrận, khắp người đã thấm mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185778/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.