'Vô nghĩa, đương nhiên là con của con! Lúc con còn nhỏ cũng giống hệt nhưthế!' Tương Mân lừ Lãnh Nghị, rồi đưa tay đoạt lấy vật nhỏ từ trong tayhắn, 'Nào nào nào, để bà nội bế nào!'
'Bà nội, bà nội, cẩn thậnmột chút! Đừng làm nó rớt xuống!' Nhìn Tương Mân ra tay cướp lấy thằngbé, Lãnh Nghị vội lên tiếng nhắc nhở.
'Vô nghĩa, còn cần con nhắc sao?' Lời nhắc nhở của Lãnh Nghị chỉ được đổi bằng một cái liếc mắt xem thường của Tương Mân.
Lý Uyển nuốt nuốt nước bọt, đi đến gần mẹ chồng, ghé sát mặt vào đứa bénhỏ, tay rục rịch đưa ra, giọng ngọt như mật, 'Mẹ, tuổi mẹ cũng lớn rồi, không cần mệt vậy đâu... để con bế thằng bé cho!'
'Ừm, khóc lớntiếng như thế, để ông nội xem nào...' Đi đến gần ba người từ lúc nàokhông biết, Lãnh Tuấn cũng sốt ruột ghé mặt vào.
Lãnh Nghị mặc kệ ba người, hắn sải bước vào phòng sinh, trên người Lâm Y lúc này đã được đắp một chiếc chăn mỏng, gương mặt vốn thanh thuần tươi mát lúc này chỉ còn lại vẻ mệt mỏi, suy yếu, trên trán, trên mặt tươm đầy mồ hôi, mắtcô đang nhắm nghiền, xem chừng đã kiệt sức.
'Y Y...' Lãnh Nghịvội bước đến gần, hai tay chống hai bên sườn cô gái cúi xuống nhìn cô,trong mắt toàn là đau lòng, hắn dịu dàng giúp cô lau đi những giọt mồhôi trên mặt.
Nghe tiếng gọi Lâm Y lúc này suy yếu mở mắt ra,nhìn cô khóe môi Lãnh Nghị gợi lên một nụ cười, hắn chậm rãi cúi xuốngđặt lên đôi má tái nhợt của cô gái một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185761/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.