'Giai Giai sinh bệnh sao?' Nghe Từ Nhất Hạo báo tin, gương mặt không chútbiểu cảm của Vương Khiết lúc này mới có phản ứng, bà vụt ngẩng lên nhìnTừ Nhất Hạo, 'Bệnh nặng lắm sao?'
'Phải, bệnh rất nặng! Nếu nhưkhông kịp thời ghép thận, tính mệnh sẽ gặp nguy hiểm!' Từ Nhất Hạo hơikhàn đi nhưng ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm Vương Khiết, 'Mà rõ ràng là thậncủa tôi, con bé không dùng được!'
'Nhất Hạo, vậy ông mau xin với trại giam, để tôi đi bệnh viện, thận của tôi, Giai Giai...' Vương Khiết vội vã nói.
'Từ Giai là con của ai?' Từ Nhất Hạo rốt cuộc tức giận đi thẳng vào vấn đề, nghe câu hỏi của ông, Vương Khiết thoáng ngẩn người, trong mắt tràodâng một nỗi khiếp sợ, bà khẩn trương nhìn Từ Nhất Hạo, cuối cùng bí mật này vẫn không thể giữ được! Cánh môi bà run run nhưng mãi vẫn không nói được nên lời.
Vẻ mặt của Vương Khiết đã nói rõ đáp án cho TừNhất Hạo, sắc mặt ông lập tức tái mét, bao nhiêu năm qua, đứa con gái mà ông yêu thương lại không phải là con gái ruột mà đứa con gái ruột thìlại cô độc trưởng thành, chỉ có mẹ bên cạnh bầu bạn! Cảm giác này, đauđớn, khó chịu đến không thể chịu được!
Chậm rãi buông ống nghexuống, đáy mắt Từ Nhất Hạo vẫn lạnh như băng, ông vừa định đứng dậy rờikhỏi phòng thăm gặp thì chợt nghe từ sau vách kiếng truyền đến tiếngkhóc tê tâm liệt phế của Vương Khiết, 'Nhất Hạo, em biết lỗi rồi... anhkhông thể bỏ mặc Giai Giai, xin anh...'
Từ Nhất Hạo mờ mịt đitrên đường suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185759/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.