Lúc này Lữ Thần cũng đã nghe tin cũng vội đuổi đến, hắn chạy đến trước mặtLãnh Nghị, vẻ lo lắng nhìn hắn: 'Lãnh thiếu, sức khỏe anh còn chưa hồiphục, đừng tùy tiện rời bệnh viện...'
Thấy Lãnh Nghị mặc kệ mình, Lữ Thần còn đang định nói gì đó thì một chiếc xe màu đen dành riêng cho vệ sĩ đã chạy đến, vẫn chưa thấy chiếc xe dành riêng cho Lãnh Nghị vàmột chiếc xe nữa dành cho vệ sĩ đâu, thấy vậy mắt hắn quắc lên, quátkhẽ: 'Xe của tôi đâu?'
Tiểu Vương vội bước đến giải thích: 'Xinlỗi Lãnh tổng, bởi vì không biết tối nay ngài cần dùng xe nên xe củangài và một chiếc xe nữa đều đang ở công ty, hiện giờ đang trên đườngđến đây, xin ngài chờ cho một lát!'
Mắt Lãnh Nghị càng tối lại, hắn gằn giọng: 'Không chờ nữa, dùng chiếc xe này đi, tiểu Vương, cậu đi theo tôi!'
Nghe vậy tiểu Vương vội gật đầu đáp, 'Vâng!', sau đó nhanh nhẹ bước đến mởcửa sau, Lãnh Nghị vừa bước đến gần chiếc xe thì Lữ Thần đã vượt lên,chặn trước mặt hắn, nhẹ giọng khuyên, 'Lãnh thiếu, đừng nóng vội, cóchuyện gì chúng ta từ từ giải quyết... sức khỏe của anh quan trọng hơn!'
Mặt Lãnh Nghị tối sầm, một tay đẩy ra Lữ Thần định bước lên xe thì Tịch Họa lúc này cũng vừa đuổi đến, cô vội níu lấy tay hắn, trong đôi mắt totròn lộ rõ sự nài xin: 'Nghị, nếu anh muốn đi thì cũng chờ một chút, đợi xe của anh và xe của vệ sĩ đến rồi đi cũng chưa muộn!'
Lãnh Nghị cúi đầu nhìn gương mặt đầy vẻ khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185729/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.