Lãnh Nghị vội vã trở về, khi hắn nhẹ đẩy cửa phòng ngủ bước vào thì đã nghetiếng nhạc dìu dặt vang khắp căn phòng, đèn đã tắt, chỉ có ánh trăngnhàn nhạt chiếu qua chiếc rèm cửa mỏng manh, trên chiếc giường lớn làmột bóng dáng mảnh khảnh.
Nhìn cảnh tượng này, lòng Lãnh Nghịchợt thấy bình yên vô cùng, khóe môi hắn nhẹ câu lên, rón rén đi đến bên giường, một tay chống lên nệm, cúi xuống nhìn cô gái trên giường nhưnglại bất ngờ thấy đôi mắt cô gái lóe sáng trong bóng tối, Lãnh Nghị bấtgiác mỉm cười, nhỏ giọng nói: 'Em còn chưa ngủ sao? Đang nghe nhạc gì?'
'Ân' Đáy mắt cô gái toát lên sự vui sướng, nhẹ giọng đáp, 'Đây là nhạc chothai nhi... sách nói nghe nhiều sẽ có lợi cho việc phát triển trí lựccủa cục cưng!'
'Ồ...', người đàn ông ra vẻ bừng tỉnh, đáy mắttràn ngập ôn nhu, hắn thân thiết véo nhẹ gương mặt cô gái, 'Ờ, vậy emnghe thêm tí nữa, anh đi tắm trước!'
Người đàn ông tắm xong, kéochăn nằm xuống bên cạnh cô gái, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàngcởi đai áo ngủ của cô gái, bàn tay nóng rực dán lên vùng bụng của cô, sự ấm áp truyền từ lòng bàn tay hắn đến vùng bụng bằng phẳng của cô. Mắtcô gái lóe lên trong bóng tối, dường như đang im lặng cảm thụ độ ấm từngười đàn ông truyền qua cho mình. Bàn tay to của người đàn ông nhẹnhàng vuốt ve, khóe môi câu lên một nụ cười ái muội, kề môi bên tai côgái nói nhỏ:'Để anh xem bụng của em!'
'Ân', trên mặt cô gái lộ ra nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185642/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.