Tất cả dường như đang phát triển theo hướng thuận lợi, Lãnh Nghị rốt cuộccũng có thể nhẹ nhõm đôi chút. Tối hôm đó, Lâm Y vẫn như thường ngàyngồi tựa thành giường xem sách, Lãnh Nghị thì ngồi trong phòng sách làmviệc, lúc này điện thoại của hắn đặt trên bàn chợt reo lên, Lãnh Nghịcầm lên xem, vừa ấn lên màn hình đã thấy cái tên "Hạ Tịch Họa" đang nhấp nháy.
'Tịch Họa...', sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, từ lầnLâm Y xảy ra chuyện đó hắn đã không đến thăm cô nữa, một phần là vìkhông có thời gian, một phần là vì muốn cô từ bỏ, hiện giờ Lâm Y đã mang thai, sức khỏe cũng dần khôi phục, tâm tình của Lãnh Nghị cũng thoảimái hơn, lâu rồi không đi thăm cô giờ nghĩ lại hắn cũng thấy có chút băn khoăn, không biết chân cô thế nào rồi...
Lãnh Nghị chậm rãi ấnphím nghe, hắn còn chưa nói thì đã nghe đầu bên kia truyền đến tiếngkhóc thút thít, Lãnh Nghị thoáng chau mày, lòng có chút bấn nhẫn, nhẹgiọng gọi: 'Tịch Họa...'
'Nghị...' Tịch Họa thút thít nói, giọng ngắt quãng, 'Em ... làm mất ... chiếc lắc tay rồi ... em tìm không thấy ...'
Tim Lãnh Nghị lạc mất một nhịp, ánh mắt sắc bén nhìn mông lung ra ngoài,chiếc bóng nhỏ màu trắng xoay tròn kia bị bọn ác nhấc lên cao rồi némxuống đất, tiếng khóc vang lòng, chiếc lắc tay trên cổ tay nhỏ xíu ấyđứt ra, rơi bên cạnh tiểu Lãnh Nghị...
Lòng Lãnh Nghị lại ẩn ẩnđau, Họa Nhi, Lãnh Nghị gọi thầm một tiếng, hắn đưa tay nhẹ day huyệtthái dương, đầu bên kia vẫn truyền đến tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185641/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.