Mặt Lãnh Nghị tối sầm, trong đôi mắt đen thẳm một mảnh âm trầm, khí thế bức người hướng về phía Tịch Họa; lúc Tịch Họa còn chưa kịp phản ứng lạithì hắn đã bước đến trước mặt cô, hai tay như vuốt chim ưng bấu chặt vai Tịch Họa, thân thể cô suýt nữa thì bị nhất bổng khỏi chiếc xe lăn.
'Nghị...' Tịch Họa khiếp sợ gọi to, trong mắt cũng tràn ngập sợ hãi. 'Lãnhthiếu!' Lữ Thần cũng giật mình vội đưa tay ngăn Lãnh Nghị lại nhưng hắnchỉ đẩy nhẹ một cái Lữ Thần đã không trụ được lùi về sau mấy bước.
'Tịch Họa', giọng Lãnh Nghị đầy vẻ khủng bố, 'Sao Y Y lại có thể xuất hiện ởđây? Có phải là em giở trò không? Em cố ý làm vậy cho cô ấy xem sao?' ÝLãnh Nghị là chỉ việc cô dừng lại trước cửa, bảo hắn ôm xuống, giúp côđẩy xe.
'Không không không, Nghị...' Tịch Họa hoảng loạn lắc đầu, 'Em không có, em ... cũng không biết vì sao cô ấy xuất hiện ở đâynữa...'
Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Tịch Họa hồi lâu mới thả lỏngtay, thân thể Tịch Họa rơi trở lại trên xe lăn, cô ngẩng đầu nhìn ngườiđàn ông đang trong cơn thịnh nộ kia, nước mắt tí tách rơi xuống, tronggiọng nói có hoảng loạn, có cầu khẩn, có cả sợ hãi: 'Nghị, thật sự ...không phải em...'
'Lãnh thiếu!' Lữ Thần đứng bên cạnh lên tiếngkhuyên lơn, 'Tịch Họa sẽ không làm những chuyện như vậy đâu ... Chắcchắn là có hiểu lầm!'
Lãnh Nghị ngẩng đầu, nhắm mắt lại, cũngphải, Tịch Họa vẫn luôn thiện lương như vậy, thế nào lại làm ra nhữngchuyện như thế chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185633/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.