Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn vội xoay nhìn sang Lâm Y, ngầm thởphào khi thấy trên mặt cô gái vẫn là vẻ điềm tĩnh, dường như không cóquá nhiều phản ứng, Từ Nhất Hạo đang chuẩn bị bước ra ngoài thì chợtkhựng lại, ông vội quay đầu nhìn sang Lâm Y, vẻ điềm tĩnh của cô khiếnlòng ông thoáng có chút yên tâm, trầm mặc một chút rồi ông nhẹ giọngđáp: 'Y Y, con bé là em gái con...'
Từ góc độ của Từ Nhất Hạo mànói, ông thực sự hy vọng Lâm Y không ghi hận gì với Từ Giai, ông thật sự hy vọng hai chị em cô có thể hòa hợp với nhau.
Hai người đàn ông đều khẩn trương nhìn sang Lâm Y, không biết cô sẽ có phản ứng gì hoặcquyết định thế nào đây; Lâm Y thoáng dừng lại động tác trên tay, quảnhiên là như vậy! Cô nhẹ rũ rèm mi, mím môi, thật lâu sau mới quay nhìnsang Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: 'Nghị, cho cô ấy vào đi...' Tuy rằngtrong trí nhớ của cô Từ Giai đối xử với cô không tốt gì nhưng dù sao côấy cũng là em gái cùng cha khác mẹ với cô!
Trong mắt Từ Nhất Hạo cùng lúc tràn ngập áy náy lẫn mừng rỡ đan xen nhau, giọng ông hơi khàn đi: 'Y Y, cám ơn con!'
Lãnh Nghị nhẹ khoác tay lên vai Lâm Y, hắn biết Lâm Y nói như vậy là bởi vìcô luôn có tấm lòng thiện lương như vậy, rồi hắn quay sang quản gia: 'Để cô ấy vào trước đã!'
Quản gia đáp lời rồi chuẩn bị rời đi thìLâm Y nhìn theo bóng lưng của ông, nhẹ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185612/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.