Từ Nhất Hạo nhìn chằm chằm người phụ nữ lạnh lùng trước mặt, vết thươnghơn hai mươi năm dường như lại lần nữa bị người hung hăng xé toạc ra,khóe môi ông lộ ra một nụ cười lạnh, đáy mắt mang theo vô tận đauthương, khàn giọng nói; 'Xem ra bà rất vui mừng khi thấy con gái mình gả cho Lãnh Nghị!'
Lâm Dung thoáng nhíu mày, lạnh lùng nhìn chămchú người đàn ông trước mặt rồi người nhạt, giọng nói mang theo chútphẫn nộ: 'Tôi vì sao lại không vui chứ? Thấy con gái tôi sống thật tốt,ông khó chịu lắm sao?'
Từ Nhất Hạo nhíu chặt mày, nhìn bà nhưnhìn một người ngoài hành tinh, mãi đến khi điếu thuốc trên tay đã tànhết ông mới híp mắt, giọng lạnh như băng nói từng chữ một; 'Bà thật sựkhông biết, năm đó Lâm Thành, người tình của bà lại chính là chú củaLãnh Nghị, Lãnh Thành?'
Sóng mắt Lâm Dung thoáng xao động, gươngmặt có chút quen thuộc của người trong bức ảnh trong phòng sách của Lãnh Nghị lần nữa xuất hiện trong đầu bà, khi đó Lâm Y giới thiệu với bà,nói ông ấy là chú của Lãnh Nghị, Lãnh Thành! Lâm Dung vốn tưởng rằng cólẽ do mình nhận sai người, người giống người cũng không phải là khôngcó! Hiện giờ nghe cách nói này của Từ Nhất Hạo, thì ra bà không nhận sai người.
Lâm Dung mím môi, cười nhạt một tiếng: 'Ông ấy có phải là người tình của tôi của tôi hay không không có quan hệ gì đến ông cả!Chẳng lẽ sau hai mươi mấy năm ông gọi tôi đến đây là vì muốn cùng tôitranh luận đề tài cũ rích kia sao? Nếu như ông gọi tôi đến đây hôm naylà vì nói chuyện này, vậy tôi không có hứng thú, cáo từ!'
'LâmNhư Thanh!' Sự ngoan cố và lạnh nhạt của Lâm Dung khiến cho đáy mắt TừNhất Hạo dâng đầy mây đen, ông nghiến răng, 'Bà là thật sự không biếthay giả vờ không biết, Lâm Y vốn là con gái của Lãnh Thành, cô ta vớiLãnh Nghị là anh em họ!'
Mắt Lâm Dung trong chớp mắt trừng lớn,nhìn ánh mắt lạnh mạc mang theo thù địch của người đàn ông trước mặtbằng vẻ khó tin, cánh môi run nhẹ, dường như muốn nói gì đó lại khôngphát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe giọng nói bi thương đầy phẫnnộ của Từ Nhất Hạo tiếp tục vang lên: 'Hai mươi mấy năm trước bà luônmiệng nói bà với người đàn ông kia không có quan hệ gì, vậy ... con gáicủa hai người từ đâu mà có?'
'Không thể nào!' Lâm Dung run runcánh môi rốt cuộc cũng nói được mấy câu, 'Ông đừng lại tìm cớ cho hànhvi phản bội của mình nữa! Ai mà không biết năm đó ông bỏ lại mẹ con tôilà vì tương lai của chính mình, một lòng muốn bám theo con gái của phóthị trưởng!'
'Không thể nào?' Khóe môi Từ Nhất Hạo lại lộ ra mộtnụ cười lạnh, ông sớm đã nghĩ đến người phụ nữ này sẽ nói như vậy, haimươi mấy năm trước bà cũng nói như vậy về quan hệ giữa mình với LâmThành! Ông nhìn bà chằm chằm, giọng nói trào phúng mang theo chút lạnhlùng, 'Lâm Thành, Lâm Y, Lâm Như Thanh ... đều là "Lâm", quả thật làngười một nhà!' Năm đó khi ông rời đi không lâu thì nghe nói Từ Y sửatên thành Lâm Y, mối hận này ông đã giấu trong lòng suốt hai mươi mấynăm ròng!
'Họ "Lâm" của Y Y là theo họ của tôi, không liên quangì đến Lãnh Thành!' Lâm Dung cắn răng, khó tin nhìn người đàn ông trướcmặt, chẳng lẽ ông vì điều này mà nghi ngờ sao?
'Có liên quan đếnLâm Thành hay không bà rõ ràng nhất!' Giọng Từ Nhất Hạo lạnh như băng,ông nhìn người phụ nữ ngoan cố, quật cường trước mặt, đáy mắt tràn đầybi thương, ông cắm môi, run run lấy từ trong túi áo vest một phong bì,phong bì đó có lẽ rất lâu rồi, giấy của nó đã ố vàng.
Tim LâmDung bắt đầu đập kịch liệt, Từ Nhất Hạo lấy từ trong phong bì ra hai tờgiấy cũng đã ố vàng, bàn tay đó vẫn không ngừng run rẩy, ông đặt hai tờgiấy trước mặt Lâm Dung, mắt bà như dính chặt trên nơi mấy chữ "Giấygiám định" trên tờ giấy đó, chừng như đã hiểu ra điều gì, trong đầu chớp mắt một mảnh trống rỗng, chỉ còn lại mấy dòng kết luận cuối cùng trênhai trang giấy còn lại trong đầu, trên một trang viết "quan hệ cha con", còn trang kia viết "không phải quan hệ cha con".
Chuyện này saocó thể chứ? Đầu Lâm Dung bắt đầu vang lên những tiếng ong ong, chẳng lẽđêm say rượu đó bà và Lâm Thành thực sự có xảy ra quan hệ hay sao? Không thể nào? Bao nhiêu năm qua Lâm Dung vẫn luôn tin tưởng, tối hôm đó haingười họ là trong sạch! Chẳng lẽ Lâm Thành gạt bà sao? Lâm Dung mấp máycánh môi, mắt tối sầm lại, thấp giọng thì thào: 'Không thể nào, khôngthể nào ...'
'Lâm Như Thanh!' Giọng run giận của Từ Nhất Hạo lạivang lên, 'Lần đó xuất ngoại biểu diễn, lưu lại Paris suốt một tháng,mỗi ngày bà đều cùng tên Lâm Thành kia cùng nhau, bà thật sự cho rằngtôi không biết sao? Ông ta trở về nước tìm bà, hai người hẹn hò nhau ởkhách sạn, bà tưởng tôi không biết sao? Tôi nhịn hết lần này tới lầnkhác, chỉ bởi vì lúc đó tôi yêu bà!'
Ngực Lâm Dung bắt đầu đau dữ dội, bà không tự chủ được đưa tay che ngực, trán toát ra một tầng mồhôi mỏng; thì ra lúc đó Từ Nhất Hạo đã không tin tưởng bà! Bà vô lực lắc đầu, giống như hai mươi mấy năm trước định giải thích nhưng giọng nóithật yếu ớt: 'Không phải như ông nghĩ đâu, không phải ...'
Giọngrun run của Từ Nhất Hạo lại vang lên: 'Lúc bà có đứa con đầu tiên, bànói bà cần sự nghiệp, mặc kệ sự phản đối của tôi cũng kiên quyết bỏ nó... tôi cũng thông cảm với bà ... Sau khi xuất ngoại trở về bà lại cóđứa con thứ hai, tôi đã từng hoài nghi, khuyên bà bỏ nó đi thì bà lạikiên trì giữ lại ... nhất định muốn sinh đứa con đó ra ... Thì ra đứacon đó là của Lâm Thành!'
'Lúc này báo ứng đã đến rồi ...' TừNhất Hạo chợt bật cười, tiếng cười nghe thật đáng sợ, từ lần yến hội đó ở hiệp hội thương mại của thành phố H ông đã phát hiện Lâm Y là con gáicủa Lâm Như Thanh, hơn nữa còn mang họ Lâm, mặc kệ là theo họ Lâm Dunghay Lâm Thành, dù sao cũng là họ Lâm! Thấy cô cùng Lãnh Nghị dây dưakhông dứt, ông liền có niềm tin chắc chắn đây là sự ưu ái của ông trờidành cho ông, là sự trừng phạt đối với họ!
'Không, không thể nào, không phải như vậy đâu!' Lâm Dung một tay ôm ngực, một tay bụm mặt, run giọng nói! Rõ ràng Từ Nhất Hạo đã phản bội bà trước hiện giờ thế nàolại trở thành bà là người phản bội ông trước? Bà còn nhớ buổi tối hôm đó khi bà đi diễn trở về đã chết lặng khi nhìn thấy trên chiếc giường lớntrong phòng ngủ, Từ Nhất Hạo và một người phụ nữ khác đang liều chếttriền miên, khi ông nhìn thấy vợ mình đứng ngoài cửa, trong mắt lại lạnh nhạt như thế ...
'Không thể sao? Chẳng lẽ hai tờ giấy giám địnhkia còn không đủ sao?' Từ Nhất Hạo ném hai tờ giấy trước mặt Lâm Dung,hai mươi mấy năm trước ông đã giấu diếm Lâm Dung đi làm giám định, quảnhiên, kết quả là ông và đứa bé kia không phải quan hệ cha con.
Ông không cam lòng, tìm đủ mọi cách mới lấy được tóc của Lâm Thành, lại đilàm giám định một lần nữa, quả nhiên chứng minh người kia với đứa bé mới là quan hệ cha con! Ông cầm trên tay hai tờ giấy giám định, từ đó không trở về nhà nữa ... Ông chẳng thà mang lấy tội danh phản bội vợ, kết hôn cùng một người phụ nữ khác cũng không có mặt mũi nói cho bất cứ ai biết chân tướng của chuyện này!
Mắt Lâm Dung tối sầm, bà thấy ngựcmình càng đau dữ dội, sắc mặt càng trắng bệch, Từ Nhất Hạo nhìn thấy vẻkhổ sở đến không chịu nổi của Lâm Dung, tiếp tục cười lạnh: 'Tôi vốnđịnh vạch trần chân tướng của chuyện gièm pha này trong ngày hôn lễ hômqua, để tất cả mọi người đều biết chuyện gièm pha này của nhà họ Lãnh... Nhưng tôi thế nào cũng không ngờ bà lại bình thản ung dung đến vậyngồi ở chỗ đó!'
'Không!' Lâm Dung vụt ngẩng đầu lên, hoảng loạn nhìn Từ Nhất Hạo, khàn giọng nói: 'Ông không thể làm như vậy ...'
Sự hoảng loạn của Lâm Dung càng khiến lòng Từ Nhất Hạo càng thêm nặng nề,ông cười âm hiểm, giọng lạnh như băng: 'Vì sao tôi không thể làm như vậy chứ? Ngày hôm qua tôi đã tha cho các người một lần, ngày mai tôi tuyệtđối sẽ không mềm lòng, ngày mai trên trang đầu của tất cả các tờ báo sẽlà tin tức chấn động về nhà họ Lãnh, hahaha, anh em kết hôn ...'
Từ Nhất Hạo cười càng dữ tợn, ông vụt đứng bật dậy, mối hận đè nén tronglòng hai mươi mấy năm qua trong giờ phút này gần như được phóng thíchhoàn toàn, ông từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ yếu ớt đang đau đớnôm ngực, gằn từng chữ một: 'Ngày mai chúng ta gặp nhau trên báo đi!' Nói rồi ông xoay mình bước ra khỏi phòng bao.
'Không, Từ Nhất Hạo!'Lâm Dung gắng gượng đứng dậy đuổi theo người đàn ông đang đi về phía cửa phòng bao chợt bà thấy chân như nhũn đi, cả người yếu ớt ngã nhào trênđất rồi bà chỉ cảm thấy thân thể tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng, một mùi máu tươi vọt từ cổ họng phun ra sau đó là những tiếng kêu kinh hãicàng lúc càng mơ hồ bên tai ...
Máu tươi vẫn tiếp tục trào ra từkhóe môi bà, những tiếng kêu giờ đã nghe không rõ, bà cảm nhận được sứclực trong người đang bị rút đi từng chút một rồi Lâm Dung chậm rãi khépmắt lại ... Y Y, Lãnh Nghị, mẹ thật sự không biết ...
Đi ở phíatrước Từ Nhất Hạo nghe được những tiếng kêu kinh hãi phía sau, rốt cuộcông dừng bước, chậm rãi xoay người lại thì đã thấy Lâm Dung ngã nhàotrên đất, mặt không còn chút máu, hai mắt nhắm chặt, máu tươi từ miệngđã nhuộm đỏ trước ngực...
'Như Thanh!' Từ Nhất Hạo giật mình,không kìm được kêu thất thanh một tiếng, sự u ám trong mắt hoàn toàn tan biến hết, tim bắt đầu đau kịch liệt, hơn hai mươi năm qua ông gần nhưquên mất đau lòng là cảm giác gì, hiện giờ cảm giác này dường như đãquay trở lại; ông vội bước nhanh đến bên cạnh Lâm Dung, tay run run ômlấy người phụ nữ đã gần như không còn sức sống vào ngực, bước nhanhxuống lầu rồi chạy thẳng về phía xe mình, mở cửa đặt bà vào ghế phụ ...
Xe rất nhanh đã dừng lại trước cửa một bệnh viện, Từ Nhất Hạo ôm Lâm Dungchạy thẳng vào phòng cấp cứu ... 'Nhất Hạo...' Lâm Dung trong tay ôngmệt mỏi hé mắt, yếu ớt gọi.
'Như Thanh, cố chờ một chút, chúng ta đã đến bệnh viện rồi!' Từ Nhất Hạo run giọng nói, ông cúi đầu nhìn LâmDung lúc này hơi thở đã mong manh, giọng nghẹn lại, 'Bà không thể chếtđược ...'
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]