'Ồ, được!' Cô bạn học của Lâm Y chừng như bừng tỉnh, cô quay nhìn sang LâmY, gật đầu rồi vội đứng lên nhường chỗ, Lãnh Nghị rất tự nhiên ngồixuống bên cạnh Lâm Y, hơi quay sang nhìn ánh mắt dè chừng của cô, khóemôi nhẹ nhàng gợi lên ý cười, nụ cười đó tràn đầy ánh mặt trời.
Nhưng ngược lại Lâm Y chẳng vui vẻ chút nào, cô thoáng chau mày, lạnh nhạt quay đầu sang hướng khác không nhìn hắn nữa.
Chỉ lát sau trước mặt Lâm Y hé ra một tờ giấy, trên giấy vẻ một cậu bé đang khóc, đứng bên cạnh là một cô bé oai vệ chống tay lên hông, trên đầucậu bé là hàng chữ, 'Hu hu hu, bà xã anh không thèm để ý đến anh rồi!'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mím môi, nhẹ nhàng vo mảnh giấy lại, ném đi ...
Lại không lâu sau đó, một bàn tay to lặng lẽ vươn qua, vòng qua thắt lưngmảnh khảnh của cô gái, cô gái cắn môi, nhân lúc cô Susan xoay người đithì hung hăng rũ bàn tay kia ra nhưng nó rất nhanh lại tiếp tục vươnđến, cô gái thoáng chau mày, trong mắt lộ rõ sự bất đắc dĩ ...
Giảng xong mấy câu cơ bản, cô Susan buông quyển vở trên tay xuống, mỉm cườinhìn xuống các học viên, 'Tiếp đến là giờ phút vui vẻ của chúng ta, ân,show time mà mọi người mong đợi đã đến ...'
'Oh yeah!' Các họcviên nhiệt liệt hoan hô, show time chính là yêu cầu các học viên bướclên bục, vận dụng những câu vừa học chia cặp mà thực hành đối thoại, các học viên có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185513/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.