Hơi thở quen thuộc, sự ấm áp quen thuộc, động tác rõ ràng rất dè dặt khôngdám động đến cô, sợ làm kinh động đến cô khiến lòng Lâm Y không hiểu sao có chút chua xót ê ẩm ... Cô hơi hé mắt, dưới ánh sáng mờ mờ vẫn như cũ nhìn thấy được sườn mặt với những đường nét rõ ràng như điêu khắc củangười đàn ông.
Không! Không được! Cô hiện tại đã là vị hôn thêcủa Lăng Nhất Phàm, cô và người đàn ông này đã không còn chút quan hệnào, những ký ức tốt đẹp từng có đều đã như mây khói, hắn làm tổn thương cô quá sâu, hơn nữa cô cũng không thể làm gì có lỗi với Nhất Phàm ...Lâm Y chậm rãi khép mắt, Lãnh Nghị, anh đi đi!
Thật lâu thật lâuthân thể người đàn ông bên giường mới nhúc nhích một chút sau đó Lâm Ycảm nhận được hơi thở mang theo mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc nhẹphất qua mặt mình, cánh môi mềm ấm áp như có như không lướt qua bên mácô; mí mắt cô gái không tự chủ được thoáng động nhưng trong căn phòngtối mờ mồ này, người đàn ông vốn không phát hiện được.
Sau đó cônghe một tiếng thở dài của người đàn ông, hơi thở ấm áp của người đànông quẩn quanh bên người cô thật lâu cũng chưa tản mất; cô gái vẫn nhưcũ khép chặt mắt, chừng như đang ngủ rất say ...
Lại qua thật lâu thật lâu, hơi thở ấm áp ấy mới dần dần rời xa, cô gái nghe tiếng ngườiđàn ông xuống giường, cô hơi hé mắt, nhìn thấy người đàn ông rõn rén cầm lấy áo vest trên sofa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185505/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.