Trên lầu, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y đang ngồi ăn sáng, bữa sáng là do ngườilàm mà Lăng Nhất Phàm và Lâm Y mời đến để giúp Lâm Dung làm, thoạt nhìnLâm Dung khôi phục tốt lắm, trên mặt bà là nụ cười vui vẻ nhìn đôi namnữ trước mặt, giọng nhu hòa: 'Sau khi hai đứa ra nước ngoài, phải nhớchăm sóc lẫn nhau ...'
'Mẹ, từ hôm qua chúng con trở lại đến bây giờ, không biết mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi!' Lâm Y nũng nịu nói.
'Mẹ lo lắng cho hai đứa mà!' Lâm Dung mỉm cười nói.
'Là con lo lắng cho mẹ mới đúng!' Nói đến chuyện này, Lâm Y không khỏi lộvẻ lo âu, để mẹ cô một mình ở lại trong nước, nói thế nào cô cũng khôngyên tâm nhưng cá tính của mẹ mình cô biết, một khi bà quyết định chuyệngì thì không có ai thay đổi được! Vành mắt Lâm Y phiếm hồng, giọng thậtthấp: 'Nếu như mẹ chịu đi với tụi con, vậy thì càng tốt hơn!'
'Phải đó dì à, bên đó điều kiện tốt hơn, nhà cũng rát lớn, dì qua đó ở cùng Y Y vậy con cũng yên tâm hơn!' Lăng Nhất Phàm cũng tìm cách thuyết phục.
'Ờ ...' Lâm Dung nhìn Lăng Nhất Phàm cười cười lại sủng nịch sờ đầu congái, 'Dì theo các con đi, các con thì thấy tốt hơn nhưng dì thì khôngtốt chút nào! Con đó, nếu muốn mẹ sống thêm vài năm thì đừng hành hạ mẹkiểu đó!'
'Vậy ... bọn con cách mẹ xa như vậy, nếu con nhớ mẹ thì làm thế nào?' Giọng Lâm Y đã có chút nghẹn ngào.
'Thì gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185499/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.