'Vị hôn thê của cậu?' Trên gương mặt Lãnh Nghị đột nhiên lộ ra một ý cười,như bầu trời đầy mây đen chợt xuất hiện một tia nắng mặt trời, hắn bướclại gần Lăng Nhất Phàm một bước, 'Là chưa cưới, đúng không? Vậy thì cầnchú ý hình tượng gì? Cậu biết con người tôi trước giờ không để ý đếncách nhìn, cách nghĩ của người khác; đừng nói chỉ là vị hôn thê của cậu, cho dù là vợ cậu, tôi cũng sẽ cướp cô ấy về thôi!'
Đáy mắt LăngNhất Phàm dần toát ra một vẻ âm trầm, hắn lạnh giọng quát, 'Lãnh Nghị,anh thật vô sỉ, trước đây anh anh vì Hạ Tịch Họa của anh mà ném Y Y lạimột mình ngay trong đêm sinh nhật, sau đó anh lại còn vì Hạ Tịch Họa màbỏ mặc cô ấy cô độc trong thành phố rộng lớn này, lúc cô ấy gặp nguyhiểm, anh đang ở đâu? Hiện giờ anh còn không thấy thẹn khi nói những lời kia sao?'
Lãnh Nghị "hừ" lạnh một tiếng, sắc mặt đầy u ám, 'Tôikhông muốn nói chuyện với cậu, tôi muốn dẫn Y Y về!' Hắn vừa nói vừalách người qua Lăng Nhất Phàm, bước thẳng về phía ghế lái phụ của chiếcCayenne ...
Lăng Nhất Phàm vội bước nhanh đến đưa tay chặn lấyLãnh Nghị, dùng thân thể của mình chặn trước mặt Lãnh Nghị, ngăn cản hắn đi về phía chiếc xe, hai chiếc dù chạm vào nhau, mép của hai chiếc dùlập tức nghiêng đi, nước mưa rào rạt rơi trên áo của hai người đàn ông, y phục chỉ chốc lát đã ướt đẫm.
'Lãnh Nghị, anh đừng quá đáng!' Tiếng rống của Lăng Nhất Phàm át cả tiếng mưa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185488/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.