Chương trước
Chương sau
'Lữ Thần, các người còn chuyện gì dấu tôi sao?' Giọng của Lãnh Nghị lúc này u ám tràn đầy khủng bố, vẻ mặt như muốn ăn thịt người. Lữ Thần từ thành phố G trở lại rõ ràng là nói với hắn Lâm Y rất tốt, đang ở đó cùng vớimẹ mình, thế nào vừa chớp mắt đã trở lại thành phố H đính hôn cùng LăngNhất Phàm chứ?

'Lãnh thiếu, sao vậy?' Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi Lãnh Nghị.

'Không phải cậu nói Y Y tốt lắm sao, còn đang cùng mẹ cô ấy? Hiện giờ thế nàolại cùng Lăng Nhất Phàm đính hôn?' Lãnh Nghị khàn khàn gầm lên, hắn đinhanh đến trước mặt Lữ Thần, ánh mắt như đao mang theo đầy huyết sắcnhìn hắn chằm chằm.

'Lãnh thiếu, anh bình tĩnh lại đi!' Lữ Thần cắn môi, thấp giọng nhắc nhở, 'Nơi đây là phòng bệnh của Hạ tiểu thư!'

'Đừng nhắc đến Tịch Họa với tôi!' Lãnh Nghị gần như đã mất đi lý trí, lúc này đây, trong lòng hắn ngoại trừ Lâm Y thì chẳng còn ai khác! Hắn nhìn LữThần rống giận nói, 'Là cậu, là cậu nói đến đây để chữa cho Tịch Họatỉnh lại nên tôi mới đưa cô ấy đến đay! Chuyện của Y Y cậu cũng khôngnói cho tôi biết! Nói, rốt cuộc cậu có âm mưu gì?'

'Lãnh thiếu!' Lữ Thần cúi thấp đầu, tay nhẹ day huyệt thái dương, 'Anh nghe tôi giải thích đã!'

'Nói!' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng.

'Chuyện Lâm Y đính hôn với Lăng Nhất Phàm đúng là tôi biết, chúng tôi ai nấyđều biết nhưng không nói với anh là bởi vì chúng tôi không biết nên nóivới anh thế nào, bởi vì nói với anh thì cũng đâu thể thay đổi được sựthật ...' Giọng Lữ Thần vẫn điềm tĩnh.

Sự thật không thể thayđổi??! Chuyện này ngược lại Lãnh Nghị tin bởi vì hắn biết cá tính củaLâm Y, một khi cô đã quyết định chuyện gì, thông thường không có ai làmcô thay đổi được ... Lãnh Nghị suy sụp chưa từng có ngả người vào lưngghế ...

Hắn biết mình đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất! Cho tới bây giờ, cho đến tận lúc này đều không có thứ mà hắn muốn mà không cóđược; cho tới bây giờ, hắn đều tưởng là như vậy, tưởng rằng người Lâm Yyêu là hắn, tưởng rằng Lâm Y sẽ ở đó chờ hắn ... nhưng hiện giờ, sự thật đã chứng minh là hắn sai rồi!

Nhưng, rõ ràng là cô từng nói, thứ cô cần là tình yêu, rõ ràng cô đã từng nói, cô sẽ không chấp nhận Lăng Nhất Phàm!

'Lãnh thiếu ...' Lữ Thần chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, do dự một lát rồi mớinói, 'Có một vài chuyện không biết là có nên nói hay không nhưng tôi vẫn muốn nói ... Giữa Lâm Y và Hạ tiểu thư, anh vốn chỉ có thể chọn mộtngười! ANh không thể cứ muốn Hạ tiểu thư làm vợ anh, mặt khác lại muốnLâm Y không danh không phận mà đi theo anh, chuyện này đối với ai cũngkhông công bằng!'

Lãnh Nghị thống khổ nhắm mắt lại, đầu đau quá, Y Y, anh thật sự đã mất em rồi sao? Không! Em không thể cứ như vậy bỏ lại anh! Em không thể cùng người khác đính hôn! Em chỉ là muốn trừng phạtanh thôi, đúng không?

Y Y, anh biết sai rồi, đợi anh với ...

Lãnh Nghị vụt mở mắt ra, đứng bật dậy, giọng u buồn mà lạnh lùng: 'Tôi đitrước, nơi đây giao cho cậu. Nếu như thật sự trị liệu không có hiệu quả, cậu cứ mang cô ấy về!' Nói chưa dứt lời thì thân hình cao lớn của hắnđã bước về phía cửa ...

Ai cũng không dám nói nhiều một câu ...

Lúc Lãnh Nghị trở lại thành phố H trời đã sụp tối, hơn nữa còn đang đổ mữa, xe của hắn chạy thẳng vào hoa viên Mai Khôi. Như cũ hắn vẫn không cáchnào tin rằng Lâm Y thật sự sẽ rời khỏi hắn, sẽ cùng một người đàn ôngkhác đính hôn, hắn chỉ hy vọng hắn có thể phát hiện manh mối gì đó ở hoa viên Mai Khôi, hắn cần thứ gì đó chứng minh rằng cách nghĩ của hắn làđúng!

Mở cửa căn hộ, mở đèn, một mùi ẩm mốc trong phòng xông vàotrong mũi, tim Lãnh Nghị không khỏi đau buốt, ngón tay thon dài của hắnquét qua ngăn tủ bên cạnh, trên ngón tay lưu lại một lớp bụi mỏng, rõràng nơi đây đã rất lâu không có ai ở!

Cất những bước chân nặngnhư chì, Lãnh Nghị chậm rãi đi vào phòng ngủ, nệm giường được phủ mộtlớp nylon mỏng, lạnh băng mà yên tĩnh, cả căn phòng trống rỗng, lúc côgái đó đi rõ ràng không lưu lại một chút gì ...

Y Y, không phải anh không muốn cưới em, mà ngược lại, thực ra anh vẫn luôn muốn cưới em làm vợ nhưng mà, hiện giờ em ở nơi đâu?

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, đáy mắt Lãnh Nghị cũng một mảnh u ám, hắn chậm rãi rút điện thoại trong túi ra, ấn phím ...

Lúc này nơi phòng khách căn biệt thự nhà họ Lăng, lại là một cảnh tượnghoàn toàn khác, sáng sủa, ấm áp, vui vẻ, Dương Tử Anh nói bằng giọng tán thưởng: 'Y Y, không ngờ cháu nấu ăn ngon như vậy, ách, sau này NhấtPhàm có lộc ăn rồi!'

'Mẹ, sau này con cũng không cần Y Y nấu cơmcho con ăn, nhờ một người làm nấu là được rồi!' Trên mặt Lăng Nhất Phàmlà nụ cười vui vẻ không khống chế được, hắn thật không nỡ để Lâm Y suốtngày quẩn quanh trong bếp nấu cơm cho hắn.

'Bác gái, nói về nấuăn cháu làm sao bằng được bác ... cháu chỉ là học theo những quyển sáchhướng dẫn nấu ăn rồi làm đại mà thôi chứ cháu không giỏi vậy đâu!' Lâm Y cười cười, khiêm tốn nói.

'Ách, Y Y ...' Dương Tử Anh nhìn LâmY, nửa đùa nửa thật, 'Lúc nào thì cháu mới chịu sửa lại gọi ta là "mẹ"hả? Ta thật sự rất muốn nghe cháu gọi một tiếng "mẹ" đó!'

Lâm Y ngẩn người, mặt thoáng đỏ lên, cô ngượng ngùng lắp bắp: 'Cháu ... cháu ...'

'Mặc kệ bà ấy, Y Y, bác gái cháu muốn con gái muốn đến điên rồi ...' LăngThừa Tuấn cũng cười nói đùa một câu nhưng sau đó ông lại nói một câucàng bất ngờ hơn, 'Nhưng mà, cháu ngược lại có thể gọi trước một tiếng"ba" ...'

'Ba mẹ, hai người đừng nóng vội mà, đợi chúng con kếthôn rồi, Y Y đương nhiên sẽ gọi hai người là ba mẹ thôi, hiện giờ coinhư ba mẹ cho cô ấy một thời gian để thích ứng đi!' Lăng Nhất Phàm cườigiúp Lâm Y giải vây.

'Vậy hai đứa mau kế thôn đi, Nhất Phàm, mẹ con đang nóng lòng muốn ẵm cháu đây!' Dương Tử Anh càng hăng hái thúc giục.

'Ừ, chuyện này mẹ con nói đúng đó, ba cũng hy vọng hai đứa sớm chút kếthôn, ân, cả nhà đoàn tụ cùng nhau tốt biết mấy!' Lăng Thừa Tuấn cũng tán đồng.

Mặt Lâm Y lúc này đã đỏ đến mang tai, Lăng Nhất Phàm quayđầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, mỉm cười nói: 'Ba mẹ yên tâm, đợi convới Y Y bàn bạc xong, sớm muộn gì cũng cho hai người một đáp án ...'

Dưới một tán cây rậm trước cửa sắt biệt thự nhà họ Lăng không biết từ baogiờ có một chiếc xe màu đen đậu ở đó, Lãnh Nghị ngồi nơi ghế lái, mộttay kẹp thuốc, một tay đặt nơi vô lăng, đôi mắt đen thẳm nhìn căn biệtthự xuyên qua màn mưa rào rạt, hắn nhìn thấy trong đó đèn đuốc sáng rỡ,xem ra rất ấm cúng.

Cảm giác ấm cúng ấy đã từng thuộc về hắn!Gương mặt tươi tắn như hoa mới nở của cô gái lúc dán vào ngực hắn, vòngtay ấm áp của cô gái vòng qua người hắn trong giấc ngủ không ngừng xuấthiện trong đầu hắn, người đàn ông cắn môi, ngả người vào lưng ghế, đờđẫn nhìn theo làn khói thuốc mông lung ...

Cũng không biết quabao lâu, qua cánh cửa sắt, rốt cuộc Lãnh Nghị cũng nhìn thấy cửa chínhcủa căn biệt thự mở ra, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y sánh vai nhau bước rasau lưng còn loáng thoáng nhìn thấy bóng của mẹ Lăng Nhất Phàm.

Lăng Nhất Phàm ngừng bước nói gì đó với Lâm Y sau đó mang theo dù rời đi,Lâm Y đứng một mình trước cửa chờ ... Lãnh Nghị mím chặt môi nhìn côgái, cô mặc một chiếc áo khoác dài, trên cổ còn quây một chiếc khănchoàng, cô vẫn mặc quần jeans đơn giản cùng một đôi bốt cao đến mắt cáchân, vẫn tiêu sái và phiêu dật như một nàng tiên ...

Y Y, LãnhNghị lặng lẽ gọi thầm tên cô, chưa bao giờ hắn có cảm giác đau triệt nội tâm như lúc này, hắn đau đớn nhắm mắt lại, chừng như đang cực lực ẩnnhẫn điều gì ...

Lúc này Lăng Nhất Phàm đã lái xe qua ngừng ngaytrước cửa, Lăng Nhất Phàm cầm lấy dù từ trong xe bước ra đi thẳng đếntrước mặt Lâm Y, khoác tay lên vai cô đưa cô ra xe sau đó mới vòng vềphía ghế lái.

Xe chậm rãi chạy ra cửa sắt, sớm đã có người hầu ra mở cửa cho họ, xe vừa chạy ra khỏi cửa sắt thì chợt dừng lại bởi vìLăng Nhất Phàm đang ngồi nơi ghế lái và cả Lâm Y đều nhìn thấy rất rõràng trước đầu xe của họ xuất hiện một người. Người đó thân hình caongất, trên người mặc một chiếc áo khoác dài, trên tay cầm một cây dù,những hạt mưa rơi trên tán dù rồi tung ra bốn phía, chừng như che mất vẻ u ám lẫn buồn bã trên gương mặt tuấn tú của hắn ...

Lãnh Nghị!Tim Lâm Y đập mạnh, sóng mắt thoáng xao động nhưng lập tức khôi phục vẻbình tĩnh. Giờ mình là vị hôn thê của Nhất Phàm, đã không hề có chútliên quan gì đến người đàn ông kia!

Xe và người đàn ông ngoài xe vẫn giữ nguyên trạng thái giằng co ... ngoài trời mưa vẫn rơi không ngừng...

Thật lâu thật lâu Lăng Nhất Phàm mới quay nhìn sang Lâm Y, hắn nhìn thấytrong mắt cô một vẻ bình lặng, trong lòng cũng dần bình ổn trở lại. Lăng Nhất Phàm đưa tay nắm lấy tay cô, ôn nhu nói: 'Y Y, anh xuống xem sao,em ở trong xe đợi anh!'

Xem dáng vẻ của người đàn ông ngoài xe,nếu như họ không xuống xe chắc là hắn sẽ không đi! Lâm Y mím môi, khôngnói một lời, Lăng Nhất Phàm buông tay cô ra, mở cửa xe cầm dù bướcxuống, đi về phía người đàn ông đang đứng ngoài mưa ...

Gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị thoáng rút lại, giọng nói mang theo khí thế bứcngười vang lên: 'Tôi trở về là muốn mang Y Y đi, cô ấy chỉ có thể là vợtôi, không phải của cậu!'

Lăng Nhất Phàm thoáng nhướng mày, cườirất nhạt, nói rành rọt từng chữ, 'Cô ấy, lúc này sẽ không đi theo anh;cô ấy, đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm tôi, không phải của anh! Xinanh về sau chú ý hình tượng một chút, cách cô ấy xa một chút!'

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.