'Đại ca, đừng dong dài với cô ta nữa, chúng ta cứ làm cô ta đi, vừa được làm vừa có tiền xài, làm gì có chuyện tốt đến vậy, còn dài dòng với cô talàm gì!' Tên còn lại đã không còn kiên nhẫn, lên tiếng hối thúc tên kia.
'Tiểu tử ngươi!' Tên đại ca thả cằm Lâm Y ra xoay người vỗ một cái vào đầutên kia, 'Thế nào thì cũng là tao làm trước rồi mới tới lượt mày, gấpcái gì chứ!'
'Đúng đúng đại ca, anh trước ...' Tên phía sau vội cười lấy lòng, '... có cần em giúp gì không?'
'Mẹ nó, chuyện này còn cần mày giúp sao? Cút sang một bên cho tao!' Tên kia tâm trạng không tệ, đứng lên "soạt" một tiếng đã kéo phăng dây lưng,chiếc quần cũng theo đó tụt xuống đất.
'Đừng mà!' Lâm Y khiếp sợ thét lên, 'Các người dám đụng tới tôi, Lãnh thiếu gia nhất định sẽ không tha cho các người đâu!'
'Mẹ nó ...' Tên đại ca mắng một câu thô tục, 'Đồ ngốc, cô tưởng rằng vịLãnh đại thiếu gia kia sẽ còn lo cho cô sao? Nếu như anh ta lo cho côthì làm sao cô rơi vào hoàn cảnh này chứ!' Hắn ta vừa nói vừa đưa taygiữ lấy hai vai cô gái, nhấc bổng cô lên, 'Ân, người đẹp, đừng làm ở chỗ góc tường đó, bẩn chết, chúng ta tìm một chỗ sạch sẽ một tí, ân, đếncái bàn kia nhé'
Lâm Y lúc này ngay cả sức giãy dụa cũng khôngcó, chỉ có thân thể run lên không ngừng, lúc này nếu như có súng, hoặcnếu như có thể nhảy lầu, cô nhất định không chút do dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185472/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.