Cho đến năm đó, khi Lãnh Nghị tốt nghiệp đại học, ý muốn được gặp lại HọaNhi càng thêm mãnh liệt trong lòng hắn, thôi thúc hắn. Lãnh Nghị quyếtđịnh đi tìm cô, thực hiện lời hứa năm nào ... Theo lời kể của hắn vềtình huống năm đó, Lãnh Thành rất nhanh đã giúp hắn tìm được cô bé đó,thì ra cô tên là Hạ Tịch Họa, khi cô đứng trước mặt hắn, cũng đã là mộtcô gái xinh đẹp duyên dáng ... nhưng Lãnh Nghị thế nào cũng không tìmlại được cảm giác đã khắc sâu trong trí nhớ năm nào ...
Hiện tại, Tịch Họa là vì một câu nói của hắn mà trở thành người thực vật nằm đây, hắn làm sao có thể bỏ mặc cô không lo được chứ?
'Y Y, em có thểhiểu cho anh không? Em có thể đợi anh không?' Lãnh Nghị ngẩng đầu nhìnvầng trăng sáng lung linh trên bầu trời, đáy mắt tràn đầy buồn bã và đau xót.
Thành phố H, có lẽ là bởi vì ngày mưa, xe taxi đặc biệt bận rộn, Lâm Y vẫn đứng ngẩn người trước cửa quán cà phê, lúc này một chiếc xe lặng lẽ dừng lại ben cạnh cô, cửa xe hạ xuống lộ ra gương mặt củamột người đàn ông trung niên đang ngồi sau ghế lái, ông ta nhìn Lâm Yđang đứng đó, điềm đạm chào; 'Lâm tiểu thư, đợi người sao?'
'Ồ,không, đang đợi taxi!' Lâm Y lễ phép trả lời, cô hơi cúi đầu nhìn ngườiđàn ông trong xe, gương mặt kia hình như đã gặp qua rồi, cô lặng lẽ lụctìm trong trí nhớ ...
'Không nhớ tôi sao? Trong buổi tiệc củahiệp hội thương nghiệp, chúng ta đã gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luu-luyen-khong-quen-tinh-tu-khanh-khanh/3185470/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.